Chương 92: Ba sải cả đánh Thanh Long sơn. Bốn sao giúp bắt Tê Ngưu quái

92 2 0
                                    

Nói về ba anh em đằng vân qua Ðông Bắc, giây phút đến núi Thanh Long cửa động Huyền anh, Bát Giới muốn phá cửa.

Tôn Hành Giả nói:

- Ðể ta lén vô trước, còn thầy sống thác thế nào, rồi sẽ đánh với nó.

Nói rồi bắt ấn niệm chú biến ra con đốm đốm, bay vào trong động thấy Ngưu tinh nằm ngả ngang ngả dọc, đứa nào cũng ngáy pho pho, bay đến nhà khách cũng lăng trang; cửa nẻo đóng chặt cứng, không biết ba chúa yêu ngủ tại đâu!

Tôn Hành Giả bay ra phía sau, chiếu sáng lên một cái mà coi cho rõ.

Nghe tiếng thầy khóc, Tôn Hành Giả bay tới nhán lên một cái thấy thầy bị trói tại cây cột, đương ngồi đó khóc than.

Tôn Hành Giả bay lại một bên, thấy Tam Tạng than rằng:

- Phong tục phương Tây lạ lắm! Trong tiết tháng giêng sao lại có đôm đốm.

Tôn Hành Giả nín không đặng, liền kêu thầy mà nói rằng:

- Thầy ôi! Tôi đã đến đây.

Tam Tạng mừng rỡ nói rằng:

- Ngộ Không, nói vậy là ngươi đó sao?

Tôn Hành Giả hiện hình nói rằng:

- Thầy ôi, sao thầy không biết thiệt giả, làm cho trể việc đi đường, chúng tôi mệt nhọc hết sức. Hồi ban ngày tôi đánh với lũ yêu, đến tối mới về, nay đi với Sa Tăng, Bát Giới đến đây, tôi sợ ban đêm đánh không tiện, và không biết thầy ở đâu, nên phải hóa đôm đốm mà đi thăm thử. Tôi ngó thấy yêu tinh ngủ hết, để tôi dắt thầy ra.

Nói rồi làm phép giải tỏa, lấy tay phủ một cái xiềng đả sút ra; liền dắt thầy đi ra trước.

Xảy nghe chúa yêu kêu rằng:

- Mấy đứa nhỏ! Sao bây chẳng đi tuần, không nghe tiếng lục lạc tiếng mỏ chì hết vậy?

Bởi lũ tiểu yêu đánh một ngày đã mệt, nên tối ngủ mê, nghe kêu mới thức dậy.

Khi ấy tiểu yêu, đứa đánh mỏ đứa rung lục lạc, kéo nhau đi tuần.

Xảy gặp hai thầy trò đương lén ra nhà khách.

Lũ tiểu yêu ó lớn rằng:

- Hòa Thượng có tài lắm, bẻ khóa trốn đi đâu?

Tôn Hành Giả không thèm nói lại, rút thiết bảng đập chết hai con yêu, con bao nhiêu nó chạy vào khỏi nhà khách, gõ cửa phòng kêu lớn rằng:

- Ðại vương ôi! Không xong rồi. Hòa Thượng mặt có lông lén vào động sát nhơn, giết hết hai mạng.

Ba chúa động nghe kêu, lồm cồm chờ dậy, bảo rằng:

- Bắt nó, bắt nó!

Tam Tạng nghe nói bủn rủn tay chân, nên đi không đặng, Tôn Hành Giả phá mấy vòng cửa mà ra.

Kêu Bát Giới và Sa Tăng mà thuật chuyện lại.

Còn chúa yêu bắt Tam Tạng, xiềng lại như xưa, bảo tiểu yêu thắp đèn tỏ rỏ, xách đao búa lại mà hỏi Tam Tạng rằng:

- Vì cớ nào mà ngươi mở khóa đặng? Con khỉ ấy làm cách nào mà vô đây? Ngươi cứ thiệt khai ngay thì ta tha tội, nếu ngươi giấu thì ta chặt làm hai khúc bây giờ.

Tam Tạng run lập cập thưa rằng:

- Ðại dương gia ôi! Tôn Hành Giả biến hóa bảy mươi hai cách, mới biến làm đôm đốm vào động mà cứu tôi, chẳng ngờ đại vương thức dậy, bị các quân đón đường.

Tôn Hành Giả túng nghề đánh hai người bị thương tích, nó nghe kêu đại vương nên kinh hải bỏ tôi mà chạy, ấy là tôi khai thiệt, không dám dối một lời; xin đại vương dung mạng.

Ba chúa yêu cười ha hả nói rằng:

- May mình thức giấc, phải ngủ quên nó trốn mất rồi! Thôi, chúng bây đóng cửa cho chắc chắn, đừng có làm rầy.

Sa Tăng ở ngoài động, nó với Bát Giới nói rằng:

- Chúng nó đóng cửa rồi, lặng trang, có khi làm hại sư phụ? Vậy thì chúng ta phá cửa cho ma. Bát Giới nói phải.

Liền vác ba đinh đập hư cửa động, và hét lớn rằng:

- Bầy yêu uống vụng dầu tô diệp, trả thầy ta cho mau, nếu để lâu ta giết hết cả ổ.

Khi ấy ba chúa yêu nghe kêu nổi giận, liền nai nịt cầm binh khí dẫn lũ tiểu yêu ra động, thấy trăng đứng bóng sáng như ban ngày.

Chúng nó không nói chi hết, ngoắt lũ Ngưu tinh một cái đồn hè áp đánh ba người. Tôn Hành Giả đưa thiết bảng ra đở búa đồng.

Bát Giới đưa đinh ba ra cự với đại đao.

Sa Tăng đưa bữu trượng ra đở hèo mây, sáu người hổn chiến cầm đồng.

Khi ấy Tịch Hàng đại vương hét một tiếng mà nói rằng:

- Trẻ nhỏ ứng tiếp cho mau.

Lũ thủy ngưu tinh đem dây xích xông ra giựt cảng Bát Giới. Bát Giới té nhào xuống, lũ Thủy ngưu tính trói mèo, khiêng như khiêng theo, đem ngay vào động.

Còn Sa Tăng thấy Bát Giới thất cơ, nên xách bửu trượng mà chạy, chẳng ngờ Tịch Hàng đại vương trợ chiến đuổi theo, phần thì lũ Ngưu tinh ứng tiếp, nên Sa Tăng chạy không khỏi, bị chúng nó bắt đặng trói liền.

Tôn Hành Giả biết thế không xong liền cân đẩu vân nhảy tuốt.

Ðoạn Tôn Hành Giả về tới Từ Vân tự, các Hòa Thượng nghinh tiếp hỏi rằng:

- Lão gia cứu đặng Ðường lão gia chăng?

Tôn Hành Giả nói:

- Khó cứu, khó cứu, phe đó đông lắm, bắt thêm hai vị sư đệ của ta, vậy thì các ngươi coi giùm con ngựa và hành lý, đặng ta lên trời mà viện binh.

Các Hòa Thượng hỏi rằng:

- Gia Gia lên trời đặng hay sao?

Tôn Hành Giả cười rằng:

- Thiên cung là nhà cũ của ta, tới lui thường như đi chợ.

Các Hòa Thượng đồng kinh hải, quỳ lạy thưa rằng:

- Chúng tôi nhục nhản không biết thần tiên, xin gia gia miễn tội.

Tôn Hành Giả bảo các sải đứng dậy, rồi hú một tiếng, nhảy thót lên mây.

Xảy thấy Thái Bạch kim tinh và Tăng trưởng thiên vương, với Tứ đại linh quan đương đàm dạo tại Thiên môn.

Tôn Hành Giả bước tới, mấy ông ấy bái và hỏi rằng:

- Ðại Thánh tới đây có chuyện chi?

Tôn Hành Giả đáp lễ và thuật chuyện lại, rồi nói rằng:

- Bởi lão Tôn bắt bầy yêu ấy không đặng, nên lên Thiên cung tâu với Thượng Ðế xin tra cội rể nó là vì sao nào xuống phàm, sẽ thỉnh thiên tướng bắt nó.

Thái Bạch kim tinh cười ngất nói rằng:

- Ðại Thánh đánh với yêu hai trận, lẽ nào không biết nó là vật gì?

Tây Du KýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ