Chương 67: Trổ tài, Ngộ Không trừ rắn độc. Ra công, Bát Giới ủi đồ Dơ

86 1 0
                                    

Nói về bốn thầy trò đi khỏi núi Tiểu tây thiên, đi mấy tháng trời, mà bình an vô sự, nhằm tiết tháng ba, trăm hoa đua nở.

Ngày kia đi tới tối, Tam Tạng nói:

- Ðồ đệ ôi! Trời đã tối rồi, kiếm nhà nào mà tá túc!

Tôn Hành Giả cười và thưa rằng:

- Xin thầy đi lần tới và có chỗ nghỉ ngơi.

Nói rồi đồng đi tới một đỗi, Tôn Hành Giả mừng rỡ nói rằng:

- Lùm cây trước kia có nhà, mau vào đó mà tá túc.

Tam Tạng đi tới liền xuống ngựa, thấy cửa đóng rồi.

Tam Tạng bước đến gõ cửa.

Có ông già trong nhà chống gậy ra mở cửa ngõ hỏi ai?

Tam Tạng chắp tay bái và nói rằng:

- Bần tăng ở Ðông độ, vưng chỉ đi thỉnh kinh nơi Tây Phương. Ðến đây trời tối lỡ đàng, xin ông làm ơn cho chúng tôi tá túc.

Ông già ấy nói rằng:

- Thầy đi sao thấu Tây Phương! Ðây là Tiểu tây thiên đi đến Ðại tây thiên còn xa lắm! Vả lại đường đi nguy hiểm vô cùng, còn lo đi không khỏi đất nầy nữa!

Tam Tạng hỏi:

- Vì cớ nào đi qua đất nầy không đặng?

Ông già ấy chỉ mà nói rằng:

- Cách nhà tôi ba mươi dặm, phía tây có hòn núi Thất tuyệt, vì núi ấy nhiều hồng, nên đặt tên như vậy.

Tam Tạng hỏi:

- Thất tuyệt là nghĩa chi?

Ông già ấy nói:

- Thất tuyệt là bảy điều quý là vì hồng có bảy điều quý như vầy:

1. Ăn nó bổ ngũ tạng đặng sống lâu.

2. Cây nó nhiều bóng.

3. Chim không dám làm ổ trên cây hồng.

4. Không có sâu bọ.

5. Lá hứng sương xem tốt lắm.

6. Trái coi xinh.

7. Lá rụng tốt tươi.

Bởi đường truông núi Thất tuyệt hai bên mọc rặc ròng những hồng tám trăm dặm mới dứt! Vả lại, xứ nầy ít người ở không có bao nhiêu bộ hành, nên đường truông ấy thường năm hồng rụng trái làng khang, đến nổi nhớt đường dơ lắm bởi lớp lâu lớp mới, nên hơi quá nhà tiên, song lúc nầy còn tiết mùa xuân, nhờ gió chướng nên không nghe hơi độc. Thầy tính làm sao mà lội qua khỏi tám trăm dặm nhơ uế nầy, thì đến Ðại tây thiên mới đặng.

Tam Tạng nghe nói rất buồn.

Khi ấy Tôn Hành Giả ở sau lưng trờ tới nói rằng:

- Ông già nầy bất thông quá! Chúng tôi xin ngủ nhờ mnột đêm, lại kiếm chuyện nói văn nầy thế khác, báo hại tôi đứng đã mõi chưn! Nếu không cho tá túc thì thôi, thầy trò tôi ngủ nơi gốc cây cũng đặng. Phải nói làm chi nhiều chuyện cho rầy ai?

Ông già ấy thấy người dị tướng, liền làm gan nạt rằng:

- Ngươi là con quỷ ho lao, ốm nhom ốm nhách, dám cả gan chót mỏ mắng ta?

Tôn Hành Giả cười rằng:

- Thiệt ông có con mắt mà thiếu con ngươi nên mắng tôi là con quỷ ốm! Trong sách tướng nói:

- Người dị tướng thì có kỳ tài, cũng như trong đá xấu mà có ngọc tốt. Nếu ông coi như vậy thì chẳng là lầm lắm! Tuy tôi xấu tướng mặc lòng, mà tài hay đánh cọp bắt rồng, sức biết trừ yêu trị quái.

Ông già ấy nghe nói, đổi giận làm vui, liền bái mà mời bốn thầy trò vào nhà. Ðem nhiều trái cây đãi trà nước, lại hối dọn cơm chay.

Khi ấy Bát Giới ăn uống rồi, kéo Hành Giả mà hỏi nhỏ rằng:

- Sư huynh, ông nầy ban đầu không muốn cho tá túc, sao bây giờ hậu đãi mười phần?

Tôn Hành Giả cười rằng:

- Cũng có cớ chi đó, để ta hỏi thử coi thể nào.

Giây phút Tôn Hành Giả hỏi rằng:

- Chẳng hay ông họ chi?

Ông ấy nói:

- Họ Lý.

Tôn Hành Giả nói:

- Như vậy thì xóm nầy có phải là Lý gia trang chăng?

Ông già nói:

- Không phải, đây là Ðà la trang, xóm nầy năm trăm nóc gia, có một mình tôi họ Lý.

Tôn Hành Giả hỏi rằng:

- Chẳng hay Lý thí chủ vì chuyện chi mà hậu đãi chúng tôi?

Lý lão đứng dậy bạch rằng:

- Ðây có yêu quái báo đời. Khi nãy nghe thầy nói có tài bắt yêu quái, nên tôi cần giúp việc ấy, sẽ sắm lễ trọng thể tạ ơn.

Tôn Hành Giả nói:

- Xin vưng.

Bát Giới cười rằng:

- Ông ngoại nghe người ta muốn bắt cháu, liền chịu tức thì, không lo họa phước!

Tôn Hành Giả cười rằng:

- Ta ừ một tiếng cũng như bỏ bạc cọc rồi, khỏi lo đi thỉnh người khác.

Nói rồi ngó Lý lão mà hỏi rằng:

- Xóm nầy thiên hạ ở đông đầy, sao lại có yêu quái?

Lý lão nói:

- Thiệt chúng tôi ở đây thuở nay bình an vô sự. Hồi tháng sáu năm kia, ai nấy đương đập lúa mì ngoài đồng, xảy đâu trận gió thổi tới, ngỡ là bảo tố, ai nấy kinh sợ. Chẳng ngờ con yêu hiện hình ăn hết trâu bò ngoài ruộng, nuốt sống gà vịt không them nhai, coi bộ chưa no, còn ăn tráng miệng ít người nữa! Năm ngoái cũng tới một lần phá hại như vậy nữa! Thầy ôi! Nếu thầy có tài trừ đặng yêu quái mà cứu xóm nầy, chúng tôi đều đậu lễ mà tạ ơn, bao nhiêu cũng chịu.

Tôn Hành Giả nói:

- Như vậy thì khó bắt lắm!.

Bát Giới nói:

- Thiệt là khó bắt. Vả lại chúng tôi là sãi đi đường, tá túc một đêm mà lo đi thỉnh kinh, rảnh đâu mà bát yêu quái?

Lý lão nổi giận nói rằng:

- Các thầy là sãi nói gạt kiếm cơm. Ban đầu khoe có tài trừ yêu, nay lại nói khó bắt.

Tôn Hành Giả nói:

- Khó bắt là tại xóm nầy không đồng lòng.

Lý lão hỏi:

- Sao thầy biết xóm nầy không đồng lòng?

Tôn Hành Giả nói:

- Yêu tinh phá xóm hai ba năm nay, hại không biết mấy mạng. Nếu một nhà chịu một lượng bạc, thì cũng được năm trăm, rước một thầy đại tài trừ yêu cũng đặng. Sao để vậy mà chịu, cho nó phá xóm, phá làng?

Lý lão đáp rằng:

- Luận chuyện cũ càng thêm mắc cở. Năm ngoái nội xóm tôi, nhà nào cũng xuất bạc năm bảy lượng, qua non nam rước một vị hòa thượng đại tài, đến bắt yêu cũng không đặng.

Tôn Hành Giả nói:

- Lý thí chủ hãy thuật chuyện lại cho rành!

Lý lão nói:

- Ban đầu hòa thượng đánh chuông gõ mõ tụng kinh, giây phút yêu tinh nổi gió bay tới, đánh quờn với hòa thượng một hồi rồi hòa thượng té xuống nằm ngay, yêu tinh bay mất, chúng tôi lại xem thử coi thể nào, rờ đầu hòa thượng mềm xèo như trái dưa hấu nẩu ruột!

Tôn Hành Giả cười rằng:

- Thật vậy thì các ông đã thất một trận rồi!

Lý lão nói:

- Thất một trận chẳng nói làm chi, chúng tôi lo chôn chất hòa thượng rồi lại chịu bạc tiền cho đệ tử thầy ấy, mà nó lại đi kiện tới quan, đến nay hãy còn nhủn nhẳn!

Tôn Hành Giả hỏi:

Tây Du KýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ