Mùa xuân Taehyung mười sáu tuổi, lần đầu nhìn thấy ba cậu sau mười năm ròng rã xa cách.
Khi cậu đi học về, bóng dáng người đàn ông xa lạ đứng trong cửa tiệm, quay lưng lại với cậu mà hướng đến những cánh hoa đào mới đang e ấp nụ. Ngó dáo dác chẳng thấy mẹ đâu, cậu bước đến mỉm cười với ông.
- Hoa đào năm nay nở muộn, nó tượng trưng cho hạnh phúc và đoàn tụ. Chú có muốn mang vài cành về cho gia đình không?
Người đàn ông ngỡ ngàng nhìn cậu, đôi mắt ông sáng rỡ lên và trong giây lát ầng ậng nước. Taehyung bối rối, vội cầm lấy hai cành đào nhét vào tay của ông.
- Cháu tặng chú!
Cậu nghĩ, người đàn ông này khóc vì không đủ tiền mua hoa.
Chợt bàn tay nắm lấy cậu kéo cậu ra xa khỏi ông, cậu ngạc nhiên thấy mẹ hiếm khi tức giận đang chỉ ngón tay vào người đàn ông ấy, và lần đầu tiên trong đời, cậu nghe tiếng mẹ quát lên.
- Ông cút đi!
- Suri, anh chỉ muốn gặp nó...
Ông ta muốn tiến lên, hai cành đào bị thả rơi trên nền gạch trắng, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào cậu. Taehyung trong lòng như có lớp bụi bị thổi đi, rời khỏi sự kiềm giữ của mẹ mà lao đến bắt lấy bàn tay ông. Cậu tìm thấy vết sẹo bằng đốt ngón tay trỏ ở lòng bàn tay cằn cỗi. Mười năm trước, vết sẹo ấy dài bằng hai đốt ngón tay của cậu cơ mà...
- Ba...?
Giọng nói của cậu ấp úng vang lên trong sự im lặng khó xử, đôi mắt cậu e dè tìm kiếm những điểm quen thuộc năm xưa trên khuôn mặt đã xuất hiện dấu vết của thời gian. Cái mũi cao và đôi mắt lấp lánh ánh sao cậu vẫn được bảo là thừa hưởng từ ba mình, Taehyung luôn nhớ kĩ lắm, nó trở thành manh mối duy nhất hiện giờ để cậu xác nhận, phải không?
- Đúng vậy! Taehyung! Con trai ta!
Ông lao đến ôm cậu vào lòng khi Taehyung vẫn còn bối rối, đôi mắt của người đàn ông này chẳng còn đẹp như trong trí nhớ của cậu, nhưng cái ôm ấp áp rộng lớn này lại vừa xa lạ, vừa quen thuộc biết mấy. Cậu vẫn không buông bỏ mình khỏi nỗi lo lắng, thật sự việc này sẽ xảy ra sao, liệu có phải cậu đang mơ hay không?
Rồi mẹ một lần nữa dùng hết sức kéo cậu ra khỏi ông, đôi mắt long lanh giận dữ của bà khiến cậu cảm thấy không ổn chút nào. Và ngay lập tức, mẹ cậu hét lên.
- Ông cút về với cô ta đi! Hai người không có con nên ông mới về đây tìm Taehyung chứ gì? Đồ độc ác, cút khỏi đây! Đừng hòng cướp nó khỏi tôi...
Taehyung nhìn mẹ run rẩy tựa vào mình khi nói ra câu cuối, rồi ánh mắt mỏng manh ngỡ ngàng vội vã nhìn đến người ba đang đầy vẻ ăn năn ở bên kia.
Cậu đột nhiên thấy lòng mình vỡ vụn.
Nỗi niềm ảo tưởng về ngày gia đình đoàn tụ của cậu bị xé toang theo cách tàn nhẫn nhất, cậu vẫn nhớ rõ những bức tranh mình tự thêu dệt khi ba trở về và ôm lấy họ. Ba sẽ cùng mẹ và cậu ăn bữa cơm ngon nhất, gia đình cậu sẽ lại tíu tít tiếng nói cười như ngày cậu còn có thể đung đưa trên bắp chân ông đùa nghịch. Ba sẽ dẫn cậu đi tới khu vui chơi, sẽ cùng cậu đến tham gia ngày hội trường tiểu học, sẽ vừa kể chuyện cười vừa đẽo cho cậu một chú người gỗ thật xinh như đã hứa, sẽ... Ôi, cậu đã tưởng tượng nhiều biết bao. Cậu mỉm cười, ánh tà dương hạnh phúc le lói bỗng chốc nát vụn thảm thương. Nhưng mà... Người đàn ông ấy đâu phải không thể, mà là ông chẳng hề muốn quay lại với mẹ con cậu mà thôi...
