2. Thế giới của Jungkook, hình như đã thay đổi. (**)

1.4K 151 1
                                    

Trong con hẻm quen thuộc cạnh con phố sầm uất, hai bức tường gạch loang lổ đầy những hình vẽ phun sơn đã dính một lớp bụi vì chẳng ai rảnh rỗi lại đi quét dọn chúng không công. Hai đứa trẻ tiểu học đứng đối diện nhau, không khí e dè sợ sệt. Cô bé xinh xắn mặc váy hồng và đôi giày búp bê với mái tóc đã cắt ngắn đến ngang vai, nét mặt bồn chồn không dám nhìn thẳng vào cậu trai đối diện. Thực ra cô bé chẳng dám ra hẹn với cậu ta, nhưng trên đường đi mua kem trở về liền bị cậu kéo lại, vì con hẻm này là đường tắt để ra tiệm tạp hóa gần nhất. Giương cao gương mặt đẹp đẽ chẳng kém với cô bé, cậu nhóc xỏ hai tay vào túi quần, đôi mắt to tròn vẫn luôn ranh mãnh kiêu ngạo nhìn chằm chằm người đối diện. Đến khi có vẻ cô bé toan quay người bỏ chạy với túi kem trên tay, cậu ta mới đột nhiên mở miệng, âm thanh rì rì bởi chủ nhân đang quá ngượng nghịu nên chẳng nghe rõ được phát âm.

- Xin lỗi... vì đã cắt tóc... cậu...

Cô bé trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt đang quay sang một phía chỉ để lại sườn mặt của cậu trai, không tin nổi những gì vừa loáng thoáng nghe được.

- Hả...?

Jungkook mất kiên nhẫn, hai vành tai bắt đầu có dấu hiệu đỏ lên vì xấu hổ.

- Cậu nặng tai à? Tớ nói xin lỗi vì đã cắt tóc cậu!

- Rồi, rồi, tớ nghe rõ rồi!

Há hốc khuôn miệng nhỏ nhắn, cô bé không biết bà tiên nào đã hóa phép cho cậu trai nghịch ngợm xấu xa kia đổi tính đổi nết. Nhưng mà bé cũng rất vui và gửi lời cảm ơn đến bà tiên ấy, cũng chẳng hơi đâu để ý đến giọng điệu xin lỗi mà như quát tháo của cậu nhỏ Jungkook. Đúng là trẻ con, dễ giận, dễ tha thứ, lại càng dễ vui tươi.

Jungkook đang vần vò nắm tay trong túi quần nhưng vẫn bận tỏ ra kiêu ngạo, tự coi thường chính lời xin lỗi của bản thân, cái bụng nhỏ lại hậm hực mắng người bắt thóp cậu hôm trước. Chợt một chiếc kem ốc quế xuất hiện ngay trước mắt, mùi hương sô cô la mà nó thích nhất tỏa ra theo những làn hơi mát lạnh bay lẩn quẩn, thật hấp dẫn quá đi mất. Cô bé trước mắt nó đang cười rất tươi, nhanh nhẹn dúi kem vào tay nó.

- Tớ tha lỗi cho cậu, còn cho cậu cả kem nữa nè.

Jungkook cầm cái ốc quế mát rượi, cảm xúc trong lòng trẻ thơ chốc lát rối lên kỳ cục. Gì vậy? Biết lỗi là được ăn kem? Nó ngơ ngác nhìn cô bé đang xoay xoay chiếc váy hồng, đột nhiên thấy mái tóc của nhóc dù đã phải cắt ngắn lại không xấu như nó vẫn thấy trước giờ. Nó nhìn que kem, nhìn cô bé rồi lại nhìn que kem, cuối cùng lúng búng thoát ra một câu lí nhí.

- Cảm ơn cậu YooA...

- Không có gì đâu, tớ cho cậu kem rồi nên sau này cậu không được lấy cơm của nhóc Jaehyun nữa nhé. Tớ về đây!

Cái đầu nhỏ của Jungkook tự động gật lên gật xuống, cái kem được nâng niu trong hai bàn tay nhỏ bé. Thế giới nhỏ xíu của đứa trẻ chỉ cần một que kem cũng đủ để thiên biến vạn hóa được rồi.

- Nhóc con, cứ tưởng không đến chứ. Ai ngờ nhóc không làm anh thất vọng.

Nó nhận ra giọng nói này, cái ngữ điệu kì quặc không thể quên được của người-cao-hơn-nó-hơn-một-cái-đầu.

(kooktae) Hai đứa trẻNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ