Chương 18

4.7K 366 7
                                    


Jungkook rời đi phòng bệnh trống vắng hẳn, tĩnh lặng đến mức anh nghe rõ cả tiếng hít thở của chính mình.

Taehyung từ trên giường chậm rãi leo xuống, hai chân nhũn ra phải vịn vào tường lò dò đi đến bên cửa sổ, nhìn người đi đường bên ngoài, những bước chân vội vã đan xen phía xa nghe thấy cả tiếng động cơ xe huyên náo.

Taehyung là người sợ cô đơn, anh cực kỳ ghét không khí lạnh lẽo ở bệnh viện. Đứng bên cửa sổ lắng nghe âm thanh ồn ào bên ngoài mới cảm giác có hơi thở con người hơn.

Jungkook vừa đi tạo ra sự chêch lệch rõ rệt, thật là khó chịu.

Thở dài lại tiếp tục ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ.

Nếu như lần sau có thể thổ lộ lòng mình, thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng thì tốt rồi, tại sao mỗi lần gặp Jungkook, những lời nói yêu thương sao lại khó nói như vậy? Tại sao cứ luôn vô thức chống cự?

Taehyung rũ mắt, không làm sao giải thích được.

Đứng một hồi gió thổi khiến Taehyung mí mắt nặng trĩu, cả người mềm nhũn mệt mỏi. Đành xoay người quay lại giường, tạm gác suy nghĩ quấy nhiễu tâm trạng sang một bên trực tiếp đi ngủ.

Jungkook tan tầm dẫn theo bảo bảo đến thăm, Taehyung vẫn đang say giấc, bởi cường ngạnh vượt qua kỳ động dục cho nên tiêu hao không ít sức lực của anh.

Jungkook thấy còn đang ngủ liền quay sang kim bảo bảo đưa ngón tay lên đặt trước miệng: "Suỵt" một tiếng ra hiệu bé chớ lên tiếng quấy rầy ba ba của bé nghỉ ngơi. Bảo bảo cũng bắt chước theo động tác của Jungkook "suỵt" một tiếng, đôi mắt to tròn nhấp nháy nhìn Jungkook bày tỏ bé sẽ không nói đâu, bảo bảo cầu khen ngợi.

Động tác này của bé khiến Jungkook suýt không nhịn được bật cười, đuôi mắt nheo lại lộ ra ý cười, bé cưng cũng nheo mắt theo nhe răng làm giống như Jungkook cười rộ lên không có tiếng động, một lớn một nhỏ cứ thế trao đổi ánh mắt cho nhau.

"Bảo bảo." âm thanh trầm thấp cắt đứt thế giới tinh thần của hai người, "Qua đây nào ~"

"Ba ba!" nghe được âm thanh kia, một lớn một nhỏ cùng lúc ngoảnh đầu lại nhìn về phía người nằm trên giường.

Bảo bảo lập tức xoay người chạy rất nhanh, nếu không phải Jungkook ôm đằng sau bé, nhóc này suýt nữa thì định nhảy lên giường còn cao quá đầu bé.

Jungkook cởi giày ra cho bé, sau đó ôm lên giường Taehyung nằm, bảo bảo tức thì giang cả hai tay chân leo vào lồng ngực Taehyung ôm chặt cổ Taehyung sau đỏ đỏ mắt.

Mấy ngày không gặp được ba ruột, sau lại gặp ở bệnh viện lạnh lẽo này, cho dù bé ngoan ngoãn chín chắn như thế nào lúc này cũng chỉ nhớ tới ba ba lo lắng ba ba, rúc thật sâu vào lồng ngực ba ba, bàn tay nhỏ nắm chặt góc áo Taehyung bật khóc.

Taehyung nhìn từng giọt nước mặt như hạt đậu rơi xuống, lòng như vỡ ra từng mảnh cảm giác rất khó chịu. Từ lúc có bảo bảo, tất cả những gì anh tâm niệm đều luôn vì bảo bảo. Anh vuốt ve lưng con dỗ dành: "Ngoan nào bảo bảo, không khóc nha, ba ba ở đây mà..đừng khóc."

{Trans} {Kooktae} Niềm vui ngoài ý muốnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ