Khi những tia nắng sớm đầu tiên rơi xuống thôn Lạc Khê, thôn nhỏ yên lặng ở biên quan bắt đầu một ngày mới.
Trong một nhà tranh nhỏ ở tây thôn, có một nữ tử tuổi còn trẻ mở cửa, thoạt nhìn mười bốn mười lăm tuổi, xanh xao vàng vọt, một thân mặc một bộ y phục vá chằng vá chịt, khoác trên người có vẻ rộng, tựa hồ thân thể gầy yếu không cách nào lấp đầy nổi chất vải đơn bạc này.
Nữ tử tới cạnh chum nước làm cho mình một kiểu tóc phụ nhân (gái có chồng) đơn giản, mặt nước phản chiếu khuôn mặt sáng sủa tốt lành, tuy rằng không được ấm no trong thời gian dài, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự thanh lệ thoát tục của nữ tử.
Có thể thấy loáng thoáng mày liễu cong cong, mắt hạnh to sáng, cùng tỏa sáng với mặt trời mới mọc lấp lánh, môi đỏ tinh xảo, cong cong như cười, tựa hồ tỏ rõ tâm trạng của chủ nhân vì khí trời tốt mà thoạt xán lạn. Vốc lên một ít nước trong, nữ tử cẩn thận rửa mặt, sáng sớm đầu thu có vẻ yên tĩnh lành lạnh, nước đọng trên gương mặt, đưa đến từng trận run rẩy về giá lạnh.
Nữ tử tựa hồ đã quen, củi lửa cần người bổ, trong nhà lại không dư thừa sức lao động, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, đối với cái nhà khốn đốn này mà nói, sáng sớm có chút mát lạnh này, không đáng kể gì.
Nữ tử rửa mặt xong, liền nhóm lửa làm cơm, chum gạo đã không còn dư dả, nữ tử đành phải dùng trộn một chút bột mì lẫn với một đống bột cám thành bột làm bánh, chưng chút màn thầu. Vốc một nắm nhỏ gạo lứt, nấu một bát cháo cực loãng, còn lại, chính là rau dại hái hôm qua ngoài đồng chần nước sôi, bỏ thêm một chút muối, như thế mà thôi.
Khi nữ tử làm xong điểm tâm, gà vừa lúc gáy ba tiếng, trong làng bắt đầu náo nhiệt. Khói bếp lượn lờ, gà gáy chó sủa, trộn lẫn tiếng ồn ào của hài tử, các nữ nhân sáng sớm nấu cơm giặt giũ cho gà ăn, các nam nhân lau mặt qua loa tồi ăn ngụm lớn qua loa cho xong điểm tâm, liền thét to đi ra đồng bắt đầu làm việc.
Nữ tử vào nhà, dừng lại trước cửa phòng chủ nhà, nhỏ giọng mà kêu:
- A cha, a nương, nên dậy rồi.
- Phù nương, múc nước vào đi - Từ trong phòng truyền ra tiếng lão phụ (phụ nữ già).
- Vâng - Phù nương cung kính đáp.
Nước mà Phù nương đưa cho vợ chồng già tự nhiên là nước nóng, hầu hạ hai già rửa mặt chải đầu xong, lại bắt đầu bưng điểm tâm.
- Con đi hầu hạ đại lang* đi, bên này không cần con nữa - Lão phụ đỡ lão nhân ngồi xuống, đứng ở một bên nhàn nhạt nói với là Phù nương, chỉ là ngữ khí kia có vẻ như chuyện đương nhiên.
(*đại lang: nghĩa là anh lớn, giấu tên thật, tương tự, nhị lang là anh hai, giấu tên thật.)
Phù nương đáp lời, bưng nước nóng vào phòng.
Trong phòng chỉ có một cái kháng (giường đắp bằng gạch hoặc đất, dưới có ống lò để sưởi ấm), một cái tủ quần áo, bốn phía tường trống, nam tử trẻ tuổi trên kháng gầy đến xương gò má nhô ra, vành mắt hốc hác, xem ra ốm đau đã lâu.
