thư anh gửi em
(thư Dongyoung gửi Jungwoo nhân một dịp kỉ niệm nào đó đặc biệt)
(cảnh báo sến sẩm)
(xin cảnh báo lại một lần nữa là nó vô.cùng.sến.sẩm ạ)
cảm hứng của lá thư: Âm thanh đẹp đẽ nhất trên thế gian là tiếng tim đôi ta đập chung một nhịp.
(bạn nào biết nguồn của câu này (bản gốc là tiếng Anh ý) thì có thể comment nha, tớ sẽ bổ sung thêm nguồn ạ)Gửi Jungwoo,
Anh biết anh hoàn toàn có thể xuống dưới ba tầng lầu, gõ cửa căn hộ của em, cùng em trò chuyện và tâm sự tới sáng. Nhưng mà, nói thế nào nhỉ, kỉ niệm ba năm yêu nhau, chúng mình cùng tổ chức theo cách hai đứa bắt đầu yêu ha?
Jungwoo này, vì hôm nay là một ngày đặc biệt nên em hãy thứ lỗi cho anh nếu anh viết quá cảm động nhé. Yên tâm là từ lúc mang lá thư này đến bưu điện cho anh Taeil thì anh sẽ ngồi im ở nhà, nếu em cảm thấy cần một cái ôm từ anh thì cứ đi thang máy lên nhé, anh chờ.
Jungwoo này, có bao giờ em thấy may mắn vì em có thể cảm thụ thế giới bằng chính những giác quan của mình chưa?
Để anh kể em nghe nhé, những điều đẹp nhất mà từng giác quan của anh cảm nhận được.
Thị giác, Jungwoo này, em biết không? Gương mặt của em, nụ cười của em là bức tranh đẹp nhất anh từng nhìn thấy trong cuộc đời. Em cũng tự biết là mình đáng yêu mà phải không, nhưng em không thể tưởng tượng được em cười lên thì đáng yêu đến thế nào đâu! Nụ cười của em là happy virus với anh đấy, chỉ cần em cười ấy à, bao nhiêu mệt mỏi muộn phiền của anh tan đi hết. Đồng nghiệp anh hay hỏi tại sao không thấy anh đi uống rượu giải sầu? Anh không trả lời đâu, nhưng Jungwoo này, có em rồi thì đâu cần gì nữa nhỉ? Nhìn em cười là anh thấy đủ rồi, có sức mạnh rồi, Jungwoo là năng lượng của anh đấy.
À, nhưng đó là điều đẹp nhất. Còn bức tranh làm anh thấy hạnh phúc nhất là bàn tay em đan vào tay anh thật chặt cơ. Jungwoo nhớ lần đầu gặp, em lồng tay vào tay anh và anh đã đan tay mình vào như thế nào không? Chắc em ngượng nên không để ý đâu, nhưng anh đã ngoái lại nhìn rất nhiều lần đấy. Thế nào nhỉ, tay chúng mình hợp nhau vô cùng, anh cũng không biết tả thế nào nữa, chỉ là nhìn thôi cũng đã thấy hạnh phúc trong lòng rồi! Nên là Jungwoo, em có đồng ý để anh nắm tay em đến hết cuộc đời này không?
Thính giác. Jungwoo này, đối với anh, âm thanh đẹp đẽ nhất trên thế gian là tiếng tim đôi ta đập chung một nhịp. À thì, thật ra anh cũng không biết tim mình có đập cùng nhịp với nhau thật không đâu, nhưng anh thích được nghe tiếng tim em đập lắm. Những ngày mùa đông lạnh giá, em cuốn chăn bên cạnh anh xem phim, mình gần nhau như thế nên anh nghe rõ từng tiếng. Kì diệu nhỉ, anh không phải bác sĩ, không đeo ống nghe, nhưng nhịp tim của em cứ rõ mồn một bên tai, cảm giác cứ như chính tim anh đang đập theo nhịp anh nghe được ấy haha.
Còn làm anh hạnh phúc nhất à, Jungwoo có đoán ra được không? Nếu không đoán được thì để anh trả lời hộ nhé, chắc chắn là ba tiếng 'em yêu anh' của em rồi. Ôi trời ơi sến quá đến anh cũng không tin nổi anh đang viết những dòng này luôn, may là không đứng trước mặt em nói không thì anh cũng xỉu vì sởn hết cả da gà. Nhưng thôi ngày đặc biệt thì Jungwoo thứ tha cho anh nói những lời ngọt ngào này nhé, chứ ngày thường thì anh chịu thôi, bây giờ tay anh viết vẫn còn đang run run đây. Ừ thôi thì quay lại chủ đề chính nhé, chắc Jungwoo không nhận ra đâu chứ mỗi lần em nói em yêu anh ấy à, giọng em vừa ngượng nghịu lại còn mềm mại hơn cả bình thường nữa ấy. Ngọt hơn cả rót mật vào tai cơ. Mà vì anh cũng yêu Jungwoo nữa nên lại càng ngọt hơn nhỉ?
BẠN ĐANG ĐỌC
thư tay | Doyoung x Jungwoo
Fanfiction[completed] 8 giờ 30 phút sáng thứ 5 hàng tuần, Dongyoung tới bưu điện nơi Taeil làm việc để gửi cho Jungwoo một lá thư. credit ảnh trên cover: sunshine closer