Giản Ngưng đợi Cố Trường Dạ ở biệt thự thật lâu, nhịn không được, gọi điện thoại cho hắn. Cố Trường Dạ lại vẫn như cũ không nhận. Thời gian chậm chạp qua, cô mơ mơ màng màng thiếp đi. Trong giấc mơ, hồi ức như cuốn phim được tua chậm lại. Khi đó ba thường đặt cô ngồi lên vai, đưa cô đi chơi khắp xóm, làm cho cô cười đến vui vẻ. Gặp hàng xóm, ba cô luôn trịnh trọng giới thiệu, đây là tiểu công chúa nhà ông.
Tiểu công chúa lớn lên, lại bất hiếu như vậy, bỏ lại ba mình. Giản Ngưng bật tỉnh dậy, ngực áo đã ướt đẫm đến lạnh băng.
Giản Ngưng muốn ngủ tiếp cũng không được, cứ nhắm mắt lại, gương mặt dữ tợn muốn bóp cổ cô của ba lại hiện ra. Dường như phải tận tay giết cô chết, ông mới hài lòng.
Tim của cô, chậm chạp đau. Phảng phất như có người cầm con dao đã rỉ sét, từng nhát từng nhát cứa. Không phải là rất đau, chỉ là cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô cứ mơ mơ màng màng như vậy đến ngày hôm sau, ngủ không ngon giấc, tinh thần mỏi mệt, sắc mặt thậm chí có thể đem ra dọa người được. Cô tiếp tục gọi cho Cố Trường Dạ, hắn như trước không trả lời, cô đành hết cách.
Ba cô mất đi thần trí, ngay cả cô cũng không nhận ra. Tiểu công chúa của ông, ông hiện tại không nhớ bất cứ gì nữa.
Giản Ngưng lại đến bệnh viện, lần này nói thế nào bác sĩ cũng không cho cô đến gần Giản Trung Nhạc, chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Cách một lớp kính, Giản Ngưng nhìn Giản Trung Nhạc thẫn thờ buông ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Cô biết ở đó có một cây hoa quế không to lắm, chắc hẳn mới trồng ba bốn năm gần đây. Giản Trung Nhạc toàn bộ đều bị cây hoa quế kia hút hồn. Cô hiểu, tuy ba cô đã mất trí nhớ, nhưng có gì đó, sâu sắc đến nỗi, đã thấm nhuần vào tiềm thức của ông.
"Ba, ba còn nhớ cây hoa quế nhà chúng ta không? Lúc đó mẹ nói khi hoa quế nở nhất định rất thơm. Con cùng anh chờ mãi, qua nhiều năm như vậy mà nó vẫn không chịu nở." Cô nhẹ nhàng thở hắt ra, "Anh nói chắc chắn cây hoa quế này là giống đực rồi, nên mới không nở hoa được. Ba còn gõ đầu anh một cái..."
Giản Trung Nhạc vẫn ngồi im, bộ dáng ngơ ngác.
Giản Ngưng nói một hồi, đến chuyện trước đây ông ngoại thường dùng cỏ bện vòng hoa cho cô. Cô rất ngoan ngoãn ngồi im bên cạnh hát đồng dao, ông ngoại sẽ vui vẻ xoa đầu cô, lại bện thêm thật nhiều đồ tinh xảo nữa... Lúc ông ngoại qua đời, phải làm rất nhiều nghi thức trong mấy ngày liền. Cô hơi mệt, ba liền cõng cô vào phòng, dỗ cô ngủ, nói cô không cần ra ngoài. Ngày hôm sau họ hàng thân thích biết, liền trách cứ cô. Giản Trung Nhạc đứng trước mặt mọi người bênh vực cô, nói tiểu công chúa nhà bọn họ không đến lượt người khác dạy dỗ.
Giản Ngưng cứ như vậy thao thao bất tuyệt, thẳng đến khi thanh âm khàn khàn, rốt cuộc mới dừng lại. Giản Trung Nhạc ngơ ngác quay đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, đối với cô tựa hồ cười, lại giống như không cười. Giản Ngưng nhìn đến vẻ mặt ông, vô cùng bất ngờ. Bị y tá cản trở, cô mới không xông vào lần nữa.
Cô rời bệnh viện cũng đã là giữa trưa, cổ họng đau rát. Giản Ngưng uống rất nhiều nước, mới cảm thấy đỡ một chút.
Cô lại gọi cho Cố Trường Dạ, hắn không bắt máy, Giản Ngưng cũng không tiếp tục nữa.
Giản Ngưng tìm đến bạn bè thân thiết của Giản Nhất Phàm, người thứ nhất họ Trương. Có đoạn thời gian trước kia anh này vì yêu "Cô bé lọ lem" mà cùng người nhà náo loạn, mang theo nữ sinh kia chạy trốn. Vẫn là Giản Nhất Phàm cung cấp chỗ ở và cho anh ta một khoản tiền. Giản Ngưng tới nhà anh ta, người giúp việc vừa nghe cô giới thiệu là em gái Giản Nhất Phàm, liền lập tức đóng cửa, nói không biết. Cô cho là có ẩn tình, liền gọi muốn nói chuyện điện thoại. Chuông reo mãi đến khi đầu kia trực tiếp ngắt điện thoại của cô.
Cô hỏi thăm thêm vài người, diễn biến cũng không khác biệt lắm. Vừa nghe đến em gái Giản Nhất Phàm, lập tức nói mình có việc. Lúc sau thì ngay cả điện thoại cũng không nhận thêm.
Mới trước đây cô cùng anh trai luôn nghe ba dặn dò, phải luôn tận tâm tận lực giúp đỡ người khác, người ta sẽ khắc sâu tấm lòng của mình. Đến khi mình gặp rủi ro, người ta cũng sẽ hết lòng hết sức đứng bên cạnh mình.
Cô không biết cuộc đời cô còn có lúc như vậy. Những người này trước kia Giản Nhất Phàm đều thật tình đối tốt. Bất kể họ xảy ra chuyện gì, Giản Nhất Phàm đều là người có mặt để giải quyết trước tiên. Bây giờ đến lượt Giản Nhất Phàm rơi xuống, bọn họ ngay cả cô định nói gì cũng đều không muốn nghe, trực tiếp quăng cho cô một thái độ khinh miệt.
![](https://img.wattpad.com/cover/177123355-288-k831851.jpg)
YOU ARE READING
TÌNH YÊU HỮU DANH VÔ THỰC
General FictionĐộ dài: 48 chương + 1 phiên ngoại Văn án: Cô rốt cục được như ước nguyện, gả cho người đàn ông cô yêu thương nhất. Giống như câu chuyện cổ tích, nhưng chỉ mình cô biết, đây thực sự là cơn ác mộng... Nhân vật chính: Giản Ngưng - Cố Trường Dạ. Phối hợ...