Chương61: Hứa hẹn

2.8K 139 14
                                    


Đêm dần dần khuya có thanh âm mưa gió truyền đến, tí tách tí tách có chút mát mẻ của đêm hè. Không biết khi nào, một bóng đen cao lớn xuất hiện ở trước giường Lâm Tịch Cận, đứng yên bất động.

Lâm Tịch Cận vốn dĩ ngủ thật sự say đột nhiên lưng chợt lạnh, cách đó không xa  xuất hiện một con hổ vương uy vũ hùng tráng liếm đầu lưỡi gắt gao nhìn chằm chằm y, từng bước một đi về phía y. Một khắc kia y phảng phất nghe được tiếng tim đập của mình vang lên kịch liệt đều đặn, thình thịch thình thịch, bức y lùi lại về phía sau lại phát hiện y lại không thể động đậy cho đến khi thân hình thật lớn bước đến trước mặt y đem y bao phủ trong bóng tối......

Sau đó, lại mở ra mồm to như bồn máu lại gần y.

"A......"

Lâm Tịch Cẩn há mồm hô to, đột nhiên mở hai mắt bật người ngồi dậy, lại phịch một tiếng đánh vào một bức tường thịt ấm áp, cái mũi y đau xót, nước mắt liền ào ào mà chảy xuống.

"Ngươi, ngươi...... Ta, ta......" Lâm Tịch Cận vốn muốn há mồm mắng to nhưng y phản ứng thực mau, sau đó nháy mắt liền nhận ra thân phận "Vách tường" cao lớn trước mắt, cuối cùng cũng chỉ che lại cái mũi rên rỉ: "Hiền Vương điện hạ, buổi tối hảo......"

Triệu Mặc Khiêm lộ ra đôi mắt băng hàn, khó được mang theo chút ngạc nhiên. Sau một lúc lâu, mới  đỡ trán thở dài: "Mơ thấy cái gì?"

Lâm Tịch Cận hồi tưởng cảnh tượng trong mộng thì cả người đều không tốt, y dám khẳng định hổ vương khi dễ y trong mộng kia tuyệt đối chính là người trước mắt ban đêm xông vào tiểu viện của y, Hiền Vương điện hạ.

Cũng không biết người này tới đã bao lâu!

Mặc dù ở trong bóng tối, Lâm Tịch Cận cũng cảm thấy chính mình bị người này bao phủ ở giữa một bóng ma làm cho y cảm giác được y cùng với hổ vương  uy vũ giống nhau, nhịn không được mà duỗi tay đẩy đẩy ngực của Triệu Mặc Khiêm, rầu rĩ nói: "Đốt đèn đi."

Triệu Mặc Khiêm trầm mặc một lúc lâu rốt cuộc vẫn đi thắp đèn.

Lâm Tịch Cận nghe tiếng mưa rơi liền nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, hừ hừ nói: "Ám Nhị ca quả nhiên cái gì cũng đều nói cho ngươi." Y rốt cuộc cảm thấy có chút biệt nữu, ánh mắt liền bắt đầu khắp nơi loạn quét, trong lúc vô tình nhìn đến giày ướt của Triệu Mặc Khiêm thì y dừng một chút, ngượng ngùng xoắn xít lôi kéo chăn lộ ra hơn phân nửa giường, ý tứ rất rõ ràng.

Triệu Mặc Khiêm lại nhất thời không có động tác, Lâm Tịch Cận rối rắm nhíu nhíu mày tiếp tục biệt biệt nữu nữu mà vươn tay vỗ vỗ ra giường, trong miệng nói lại không phải đáng yêu như vậy : "Để Hiền Vương điện hạ mang giày ướt, thảo dân thật có lỗi."

Triệu Mặc Khiêm nhướng mày, thong thả ung dung cởi giày ném qua một bên, lúc này mới lên giường. Toàn bộ quá trình trán Lâm Tịch Cận trán đều đổ mồ hôi. Nam nhân này không thể biểu hiện bình thường một chút sao? Thoát giày cũng mang theo một khí chất quý tộc thì đến tột cùng là muốn quậy kiểu gì?

[Editing]Trùng sinh chi độc sủng hiền hậuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ