Chương 9

2.1K 68 3
                                    

Hôm sau không ngoài dự đoán, Thiên Tỉ vì quá xấu hổ một chân cũng không dám bước ra khỏi phòng, ở trong phòng đến 2 ngày a~

Còn Vương Tuấn Khải tất nhiên không thể nào tránh khỏi cơn thịnh nộ của Triệu Tình Như cộng với phải mua đền bộ sofa mới. Nhưng nhiêu đó vẫn chưa làm Triệu Tình Như hết giận. Cũng vì cái lý do ‘dám chờ cả nhà đi ra ngoài rồi mới . . .’

Vương Tuấn Khải thật không còn lời nào để nói.
-Bảo bối à, em ở trong phòng 2 ngày rồi, ai cũng lo lắng cho em a – Vương Tuấn Khải ngày nào cũng lặp đi lặp lại những lời này, nhưng mà Thiên Tỉ cứng đầu nào chịu nghe lời. Vương Tuấn Khải kéo kéo chăn, Thiên Tỉ lại giữ chặt chăn.

-Em không muốn, bà chủ... cô chủ.. nhất định sẽ mắng em. Còn.. Hà Ngọc Mai... em không còn mặt mũi để nhìn cô ấy.. ô...

-Họ lo cho em còn không kịp, sao có thể mắng em hả? Ngoan, theo anh xuống ăn sáng.

-Nhưng... nhưng mà... em.. – Thiên Tỉ nghĩ tới cảnh phải đối mặt với bọn họ thật xấu hổ muốn chết luôn.

-Em làm sao? Không phải hôm đó là em chủ động sao? Ai... nhớ lại.. – Vương Tuấn Khải cong cong khóe môi, bộ dạng sắc lang lại lộ ra.

-Anh không được phép nhắc tới – Thiên Tỉ vung chăn ra ngồi dậy, một mặt xấu hổ đỏ hồng – Anh... đáng ghét...

-Haha.. anh nói có điểm nào không đúng? Cư nhiên nhìn vẻ mặt lúc này của em thật muốn...

-Em... em đói bụng.. – Thiên Tỉ cảm nhận được Vương Tuấn Khải sắp hóa sắc lang, nhanh chóng leo xuống giường mà đi nhanh ra cửa -Không phải ăn sáng sao? Đi nhanh a.. – không dám quay mặt lại, một mạch chạy xuống lầu.

-Đợi anh... – Vương Tuấn Khải cũng theo sau mà đi xuống, thầm nghĩ không lẽ Thiên Tỉ đọc được suy nghĩ của mình hay sao????

(Hạc: hai chữ ‘sắc lang’ to đùng trên mặt kìa anh ơiii =]]])

Thiên Tỉ chưa bao giờ ăn sáng trong bộ dạng căng thẳng như thế này. Vì cậu không dám nhìn mặt ai, cũng không dám nói lời nào với ai..

-Thiên Tỉ, con không khỏe chỗ nào sao? – Triệu Tình Như thấy Thiên Tỉ giấu mình trong phòng suốt hai ngày cũng hơi lo lắng, nhìn sắc mặt cậu cũng không được tốt lắm.

-Bà chủ... con... con ổn..

-Bảo bối à, em ăn nhiều một chút – Vương Tuấn Khải liên tục gắp đồ ăn cho Thiên Tỉ.

-Em không sao mà!!

-Ngọc Mai.. em làm sao vậy? Mũi em... – Vương Tương Hiền đang ăn thấy Hà Ngọc Mai đột nhiên chảy máu mũi không khỏi giật mình.

-Hả?, Em.. em... khăn... khăn giấy.. – Hà Ngọc Mai vội lấy khăn giấy lau đi, cái gì chứ?? Sao cứ nhìn hai người họ lại nghĩ đến cái chuyện hôm đó. Hà Ngọc Mai hôm đó tỉnh lại phát hiện máu mũi đã khô từ lúc nào, ba chân bốn cẳng chạy vào phòng vệ sinh.. nhớ lại nhớ lại.. Hà Ngọc Mai không khỏi máu mũi chảy thêm một lần nữa, mau mà cô kịp thời lấy tay che miệng ngăn lại tiếng hét thất thanh của mình a~

Hà Ngọc Mai biết trong đầu mình đang dần hình thành một cái gì đó hơi hơi đen tối...

(Hạc: max đen tối luôn chứ không phải hơi hơi đâu chị ơi 😂)

(Khải - Thiên ver) Cậu chủ, em rất thương cậu đó!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ