19.

1.5K 162 4
                                    

Cặp tình nhân kia đã đi picnic từ lúc nắng màu vàng chanh cho tới lúc nắng chuyển màu mật ong. Về họ về tới nhà thì đồng hồ điểm 6h tối.

Tối hôm đó Đình Trọng nhận được một cú điện thoại. Tiến Dũng không biết vì sao mà cậu lại vui vẻ đến thế, ra ngoài áp cái máy vào tai miệng nói líu lo không ngừng.

- Anh về rồi à. Có phải là anh không để ý gì đến em nữa rồi hả.

- Không phải, là anh bận quá mà. Định bụng gọi cho em, nhưng anh xong việc thì đã đêm rồi.

- Ai thèm chơi với cái loại như anh.

- Được rồi. Anh muốn hẹn gặp em một buổi, được không? Ngày mai đi.

Đình Trọng tắt điện thoại, vui vẻ vào trong nhà từ hành lang dưới đôi mắt săm soi của Tiến Dũng đang ngồi ở sofa. Cậu cũng không thừa hơi mà để ý, tâm trạng đang rất vui vẻ không muốn phá hỏng. Với lại Tiến Dũng tuy là thắc mắc nhưng không đem ra hỏi, vì vậy Đình Trọng thấy mình không có nghĩa vụ giải thích cho cái sự vui vẻ bất thường này của mình.

Gì chứ đứa tác giả này biết thừa là Duy Mạnh đi công tác về. Hờ, định giấu ai.

Tiếng nhạc chuông đặc trưng của Apple vang lên. Đình Trọng đưa điện thoại lên tai mà không cần xem tên người gọi tới

Lần này là ai đây.

- Trọng, anh hy vọng mày không quên là ngày mai phải đưa anh cầu thủ kia đến bệnh viện kiểm tra lại đấy chứ?

Giọng Công Phượng lạnh lùng như nước đá. Nhưng điều khiến cậu giật mình không phải là âm vực sâu hoắm kia mà là thông tin nó mang lại.

- Gì cơ. Ngày mai. Anh đổi ngày có được không.

- Đổi cái con khỉ. Lần trước đã quên không đến rồi lần này còn muốn kì kèo cái gì! Anh nói mai là mai. Ngày đẹp hợp phong thủy không lằng nhằng.

- Anh...

Đình Trọng chưa kịp nói gì thì Công Phượng đã cúp máy. Đích thân viện trưởng gọi mà dám cãi lại à.

- Anh Dũng . Sao lần trước không nhắc tôi dẫn anh đi tái khám.

Vị bác sĩ vô trách nhiệm ngay lập tức chĩa họng súng sang anh trung vệ.

- Anh đãng trí lắm. Em còn bảo anh não sứt sẹo cơ mà.

Cho anh đi kiểm tra để mau rời khỏi cậu sao. Không đời nào nhé. Đình Trọng à, cậu đừng có mơ.

_____________________________________________

Cuối cùng thì ngày mai cũng tới. Đình Trọng dậy còn sớm hơn cả Tiến Dũng, nhanh nhanh chóng chóng sửa soạn. Tiến Dũng để ý thấy cậu lấy chiếc áo sơ mi mà tối hôm qua cậu đã ủi đến một milimet nếp nhăn cũng không còn ra, hớn hở mặc vào rồi đứng xoay người trước gương như thể mấy cô gái chuẩn bị đi hẹn hò vậy.

Khoan đã. Không phải là đi hẹn hò thật chứ.

- Nhanh lên nhanh lên. Tôi đưa anh đi tái khám.

Trong lúc Tiến Dũng còn đang rùng mình vì ý nghĩ Đình Trọng đi hẹn hò, cậu đã ra tới cửa nhà từ lúc nào và gọi vọng vào, giọng đầy phấn khởi.

[421] Bác sĩ à?!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ