Mẹ Thẩm tuổi đã quá bốn mươi, hoàn toàn không nhìn ra được tuổi thật. Làn da của bà tinh xảo không có một chút nếp nhăn, trong mái tóc đen dày không hề nhiễm sương trắng (chỉ tóc bạc), dáng người cao duyên dáng được bọc trong chiếc váy dài màu trắng gạo – Vị mỹ nữ này mà đứng cùng một chỗ với con gái, sẽ bị nghĩ nhầm thành chị gái xinh đẹp kinh người của cô.
Tuyệt lệ. Kì ảo. Trong trẻo nhưng lạnh lùng. Một thân tái nhợt lạnh nhạt, nhưng lại là đồ trang sức tốt nhất của bà.
Đừng quên Kì Kì có thể lớn lên xinh đẹp như vậy, tuyệt đối không phải không có nguyên nhân.
Tuyệt sắc nhân gian như thế, dù sao cũng hiếm thấy. Hơn nữa một tuyệt sắc nhân gian sánh đôi với một bác trai trung niên hàm hậu, lại càng hiếm thấy.
Khiến mẹ Thẩm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chính là, vẻ ngoài của con gái tuyệt sắc nhân gian giống mình, nhưng bên trong lại giống ba già hàm hậu của cô.
Chẳng qua Âm đại nhân không hổ là Âm đại nhân, vẻ mặt điều chỉnh một cái, lập tức như thường, chủ động đứng lên chào hỏi trưởng bối.
"Bác gái Thẩm, thật ngại, gần đây trong công ty tương đối bận rộn, cháu tới muộn một chút."
Cô gái bên cạnh làm cùng công ty với anh, mồ hôi đã sớm chảy ròng ròng từ nửa tiếng trước.
"Đến là tốt rồi." Bước chân Niếp Tiểu Thiến đạp nhẹ đến không giống người, bay tới trước mặt anh.
Dạo một vòng quanh chàng thanh niên, xoa bóp bờ vai anh, cầm tay cùng khuỷu tay, đánh giá khí sắc cùng vẻ mặt một chút, rốt cục vừa lòng gật gật đầu.
"Gầy một chút, nhưng khí sắc không tệ." Nói xong liếc con gái một cái.
Bởi vì tầm mắt của bà rất rõ ràng, Âm đại nhân cũng cứ vậy mà nhìn theo, sau đó Kì Kì khó hiểu tựa như con kiến bị đặt dưới kính hiển vi, lại rơi vào thác mồ hôi lần nữa.
Đại nhân, ngài đừng nhìn tôi, tôi đến sớm hơn so với anh là bởi vì tôi chỉ là cái đinh ốc nhỏ tầm thường, anh là nhân vật siêu cấp lớn, hai chúng ta không thể so sánh được.
"Dạ, dạ, khí sắc không tệ, khí sắc không tệ." Cô chỉ dám phụ họa.
"Hừ." Niếp Tiểu Thiến quay đầu hòa nhã nói: "Cháu cứ ngồi đi, bác xào chút rau nữa là xong rồi. Con nhóc chết tiệt kia còn không vào giúp đỡ đi mà còn ngồi kia!"
Từ mở đầu dịu dàng đến cay cú đằng sau thay đổi rất tự nhiên, không có chút vết hở.
"Được! Con đến đây." Lần đầu tiên Kì Kì nghĩ đến chuyện giúp đỡ.
Vừa tiến vào phòng bếp, cô lập tức khẩn cấp hỏi: "Mẹ, sao lại thế này? Bác Vương sao lại có con trai họ Âm?"
Họ Âm ở Đài Loan không tới vài người, nếu biết sớm hôm nay có khách hơn nữa còn là họ Âm, thì dù có bị đánh chết cô cũng sẽ không về.
"Nhà mẹ đẻ dì Vương của con họ Âm, con trai thứ hai theo họ mẹ. Rửa rau!" Niếp Tiểu Thiến quăng một bó rau chân vịt cho cô, quay đầu chiên cá.
"Mẹ, sao mẹ không nói sớm trước cho con? Mẹ biết anh ta là ai không?" Kì Kì thở phì phì tay mở vòi nước.
"Không phải là đầu lĩnh công ty con hay sao?"
Niếp Tiểu Thiến đứng vững không sợ hãi lại lần nữa khiến cô chấn động ngã trái ngã phải.
"Hóa ra mẹ biết! Vậy sao trong điện thoại mẹ không đánh tiếng trước?"
"Đánh tiếng cái đầu con ấy! Đánh tiếng con sẽ về sao?" Niếp Tiểu Thiến tức giận giơ tay gõ đầu cô một cái.
Bình tĩnh nói chuyện, làm gì phải động tay động chân thế? Cô liếc liếc phía bên ngoài, cố gắng đè thấp tiếng nói, để tránh bị người trong phòng khách nghe thấy.
"Sao con nhất định phải về? Con không về hai người không thể mời anh ta sao?"
"Cái đồ ngốc này! Tôi và ba cô là vì ai chứ hả?" Giọng Niếp Tiểu Thiến toàn bộ mở ra, dáng vẻ muốn chặt cô cho vào đồ ăn. "Cô từ nhỏ vừa ngốc vừa đần vừa không thông minh cũng không cơ trí, đọc sách nửa vời, công tác nửa vời, yêu đương kết giao bạn trai cũng nửa vời, muốn cô tu hành học bản lĩnh chả khác gì muốn cái mạng cô cả, cô định tính thế nào? Cả đời không lấy chồng muốn dựa vào ba cô và tôi nuôi à? Nói cho cùng tôi sinh cho cô cái vỏ ngoài cũng không tính là quá kém, cô đêm nay ra ngoài liền thượng người ngoài kia cho tôi, sang năm tôi muốn ôm cháu –"
Cháu cháu cháu cháu cháu......
Câu trả lời phảng phất lượn lờ giữa trời đất, bên trong ngoài cửa nhất thời im lặng.
Kì Kì hóa đá tại chỗ.
Mẹ, mẹ có thể nhỏ giọng một chút được không......
Hóa ra...... Hóa ra đây là dự cảm xấu của cô ngày hôm nay......
"A." Sau một lúc lâu, một tiếng cười nhẹ từ bên ngoài vang lên.
"Aha ha ha, phụ nữ chính là thích nói chuyện phiếm." Ba Thẩm pha trò theo.
Kì Kì ngay cả tâm tư muốn chết cũng có rồi.
Mình không muốn đi ra ngoài...... Mình không muốn đi ra ngoài......
"Đi ra ăn cơm!" Niếp Tiểu Thiến bỗng nặng nề đi ra.
Một bữa cơm này, Kì Kì ăn không thấy vị gì cả.
Cuộc đời cô có hai đại khắc tinh, ở nhà là mẹ, ở công ty là Âm đại nhân. Nay hai đại khắc tinh thế nhưng tề tụ một chỗ! Trời cao bất nhân, không còn gì có thể vượt qua nữa rồi.
Trong bữa cơm đầu cô không dám ngẩng lên, trên thực tế, từ thời khắc Âm đại nhân vào cửa kia, ánh mắt của cô liền không dám rơi trên người anh.
Ăn xong cơm, ba Thẩm buông bát đũa, đề nghị pha trà nói chuyện phiếm.
Trời ạ, ba già à, đừng có pha, mau để anh ta đi thôi!
"Đi dạo chợ đêm." Niếp Tiểu Thiến đột nhiên hạ ý chỉ.
"Cũng tốt cũng tốt, mọi người cùng đi dạo chợ đêm." Ông Thẩm ba phải liền muốn đứng lên rồi.
"Ông ngồi xuống!" Niếp Tiểu Thiến lành lạnh nhìn thẳng con gái. "Kì Kì, cùng A Nhạc đi dạo, chợ, đêm."
Kì Kì đang thu bát tay chợt run lên, thiếu chút nữa làm rơi đống bát chén.
Mẹ, tú bà thanh lâu bán hoa khôi tốt xấu gì cũng phải đấu giá trước chứ!
Ba Thẩm đồng tình liếc con gái một cái.
"Mẹ, hiện giờ không thịnh hành cái này nữa rồi." Cô nhỏ giọng than thở với mẹ.
"Vậy sao?"
Cô lập tức trả lời, "Đương nhiên...... phải......"
Chờ một chút, giọng nói nhàn nhạt kia rất quen, không giống của mẹ cô......
Kì Kì vừa nhấc mắt, liền đụng phải tròng mắt đen của Âm đại nhân.
Anh ta mặc màu lam nhìn thật đẹp.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu lại là cái này.
Áo khoác tây trang của anh vừa vào cửa liền đã cởi ra, trên người là chiếc áo sơ mi màu lam đường vân đơn giản, caravat màu lam đậm được nới lỏng treo trên cổ, hai cúc áo được cởi lộ ra màu da nâu nhạt.
Âm Nhạc không phải là người đàn ông quá tuấn mĩ, nhưng cũng là người dễ nhìn.
Anh hơn người ở chỗ khí chất. Anh không có hơi thở của loại người nói năng ngọt xớt trong thương trường, thậm chí cả nhuệ khí bình thường lúc ở công ty, lúc này cũng thu lại, thoạt nhìn tựa như chàng trai trẻ tuổi ngoan ngoãn lễ độ. Kỳ thật, thật sự hấp dẫn người......
A a a a – cô vậy mà lại mơ mộng về Âm đại nhân, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh đó!
"Con, con đi rửa chén!" Màu đỏ xông lên má ngọc, cô quay đầu chạy tới phòng bếp trốn.
"Đi, dạo, chợ, đêm!"
"Con mới......" Chờ một chút! Đây không phải cơ hội để trốn sao?
Chủ đề bất ngờ chuyển tiếp, Kì Kì quay đầu thành khẩn nhìn Âm Nhạc, "Tôi mới muốn hỏi đây! Âm đại nhân, mời anh cùng...... Không, xin cho tôi có vinh hạnh đi dạo chợ đêm cùng anh."
Mắt cô lóng lánh ánh nước, cố gắng truyền đạt khát cầu của mình với anh: Làm ơn cứu tôi ra khỏi gian quỷ ốc này, tôi không muốn ngủ ở đây!
Con ngươi đen của Âm Nhạc chợt lóe, ngay khi cô nghĩ anh muốn từ chối, "Chàng trai trẻ tuổi ngoan ngoãn lễ độ" hơi gật đầu một cái với vợ chồng họ Thẩm.
"Vậy, bác trai bác gái, cháu đi chợ đêm cùng Kì Kì một chút."
Trời xanh rốt cục có mắt. Kì Kì hai tay khép lại rưng rưng.
※ ※ ※
Tự do rồi! Thoát khỏi biển lửa rồi!
Kế tiếp phải nghĩ, thoát khỏi người bên cạnh như thế nào.
Kì Kì trong lòng lo sợ, đi cùng anh trong ngõ nhỏ yên tĩnh. Qua hai chỗ ngoặt nữa liền tới đường lớn, nơi đó mới có chợ đêm. Nhưng cô muốn đến đường lớn rồi, hai người liền mỗi người một ngả, rồi cô tự về chỗ phòng thuê ngủ cơ.
Thử vài lần, cũng chưa dám mở miệng, người đàn ông bên cạnh tinh thần trầm lắng, không biết suy nghĩ cái gì.
"Hóa ra, cô chính là cô con gái 'vừa ngốc vừa đần lại không có tiền đồ ngay cả bạn trai cũng không kết giao nổi tương lai không biết nên làm thế nào' kia." Quản lý đại nhân thản nhiên ra tiếng.
...... Mẹ, con thật sự có nhiều ưu điểm vậy sao?
"Ý, cho nên ngay từ đầu quản lý không biết tôi là con gái nhà này sao?" Cô đột nhiên lĩnh ngộ.
Âm Nhạc liếc cô một cái, ánh mắt nhạt nhẽo khiến cô không giải thích được, nhưng mà Kì Kì đoán rằng, có lẽ không ngoài ý tứ "tôi cũng lười phải biết đến".
Đừng quên, đây là người đàn ông ghét nhất kẻ đi cửa sau. Kì Kì ở trong lòng không ngừng cảnh giác bản thân. Tự rút phần mình thôi!
"Vậy, quản lý......"
"Khó trách."
Câu tạm biệt còn chưa nói hết, một câu ngắn gọn của anh lại bay ra.
"Khó trách cái gì?" Kì Kì thật cẩn thận nói tiếp.
"Khó trách cô luôn có cái vẻ chim sợ cành cong." Hóa ra là do bị mẹ áp.
"Chính là vậy sao?" Trong lòng Kì Kì nhất thời hiểu ra, "Quản lý, chúng ta giao hẹn một chút, tương lai khi chúng ta làm ba làm mẹ, trăm ngàn lần không được đối xử với bọn nhỏ như vậy nhé."
"......"
"A! Tôi là nói, sau khi chúng ta đều tự làm ba mẹ, chứ không phải là chúng ta cùng nhau làm ba mẹ...... chính là, anh làm ba mà tôi làm mẹ, không phải...... Tóm lại chính là đều tự sinh con đều tự làm ba mẹ, không phải hai chúng ta cùng nhau làm ba mẹ đứa nhỏ! Anh anh anh hiểu được ý của tôi đi?"
"Không rõ." Anh nói dứt khoát.
Quản lý anh không cần đùa tôi đâu......
Âm Nhạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp khóc không ra nước mắt của cô, bỗng nhiên có cảm giác muốn cười.
Thật sự là một cô gái đầy mâu thuẫn.
Cô giống như cái hộp đồ chơi dọa người* vậy, bên ngoài được bọc rất đẹp, khiến người ta nghĩ rằng bên trong sẽ là một vật đáng giá, không nghĩ tới đến khi mở ra chỉ là cái đinh ốc mười đồng tiền. Cũng giống như đi cửa hàng bánh mua bánh ngọt, kết quả sau khi hưng phấn mở ra chiếc hộp được bọc đẹp đẽ, bên trong chỉ là chiếc bánh trứng năm đồng tiền.
*cái hộp mở ra là có mặt hề hay mặt quỷ nảy ra dọa người
Tóm lại chính là trong ngoài nghiêm trọng không đồng nhất, nhận thức không hòa hợp.
"Được." Anh đột nhiên mở miệng.
"A?"
"Tương lai chúng ta làm cha mẹ, tôi nhất định sẽ không đối xử với đứa nhỏ như vậy." Anh từ từ nói.
"...... À."
Là câu mở đầu của cô, vì sao cùng bị anh nói ra, cảm giác lại kì quái như vậy?
※ ※ ※
"Kì Kì, Kì Kì."
Sáng sớm hôm sau, hai biên tập nhỏ đều tới đi làm, thời gian làm việc còn chưa tới, Minh Tú đã kích động gọi cô.
"Sao vậy?" Kì Kì tối hôm qua ngủ cực kì không an ổn nâng lên đôi mắt gấu mèo.
"Tớ vừa nghĩ đến, bốn cái giả thiết lần trước của tớ cậu nói đều bị phá giải, nhưng mà vẫn còn có một cái, vẫn có thể khiến cậu và vai nam chính ngày đêm ở chung nước chảy thành sông, từ đó về sau kết thành một đoạn lương duyên."
"Cậu còn chưa buông tha cho tớ sao?" Đầu Kì Kì đè lên mặt bàn, lơ mơ nói: "Nói đi."
"Chính là vầy, bởi vì nhân sự thời vật nào đó trùng hợp, cậu phát hiện hóa ra nhà Âm đại nhân với nhà cậu mấy đời thân nhau, sau đó nhé, anh ta sẽ được ba mẹ cậu mời tới ăn cơm. Thông thường ấy, cơm nước xong còn có thể đi dạo chợ đêm gì đó. Vì thế à, cậu và anh ta liền thiên lôi đụng địa hỏa, càng không thể vãn hồi, từ đó ngày đêm ở chung nước chảy thành sông, về sau kết thành một đoạn lương duyên!"
Nửa ngày sau, cái đầu nằm trên bàn kia không nhúc nhích. Minh Tú mất mặt bĩu môi. Được rồi được rồi! Có lẽ giả thiết này có chút tầm thường, cô tìm cái khác là được chứ gì.
Đột nhiên, cái đầu kia nâng lên.
Lệ quang trong suốt.
"...... Minh Tú, ta hận mi!"
YOU ARE READING
Âm đại nhân - Lăng Thục Phân
RomanceÂm đại nhân Tác giả: Lăng Thục Phân Edit: aoi CV: meoconlunar Nguồn post: linhtinhlungtung.wp.com diễn đàn Lê Quý Đôn Giới thiệu: Vẻ ngoài của cô đủ để khiến đàn ông ái mộ, phụ nữ ghen tị Đáng tiếc trời sinh Tán tiên cùng hai qua...