Phòng họp tầng 16, không khí cực kì nghiêm túc.
Hôm nay là hội nghị chủ quản định kỳ mỗi thứ hai của công ty, chính phó quản lý các ngành, cùng với các chủ quản nhỏ làm chung đề tài thảo luận đều đã có mặt. Tuần lễ này bởi vì phó tổng Âm đi Mỹ công tác, cho nên quản lý bộ hành chính thay thế chủ trì, thư ký Trương Hiểu Tâm ban giám đốc đảm nhiệm ghi chép lại hội nghị.
Tuần này ngoài nhóm đại đầu ra, cũng không có chủ quản nhỏ khác tham dự, chỉ có
Thẩm Kì Kì ngay cả mép chủ quản cũng sờ không tới.
"Các người nói xem! Thứ như thế này mà mang ra ngoài được sao?"
Bốp! Một quyển "Tạp chí tháng Du Lượng" mới ra lò bị ném lên bàn hội nghị, ánh mắt Mã Cảnh San như muốn ăn thịt lườm cô.
Kì Kì lui vào trong ghế, hai tay giao nhau, mắt nhìn chằm chằm đầu gối, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Ngày đó ở nhà bàn muội ăn lẩu, ăn đến cuối cùng tất cả mọi người đều say, mượn trò chơi mà phun tâm sự, bàn muội đại khái thật sự say đến choáng đầu, lại đi lấy di động ra, thu lại lời nói của tất cả mọi người, cười ha ha hô hô nói sau này lấy ra hồi vị.
Kì Kì cảm thấy không thể hoàn toàn trách cô ấy, bởi bàn muội thu ngay trước mặt mọi người, chính là lúc ấy không khí high, mỗi người lại đều say chuếnh choáng, không ai nghĩ đến phải ngăn cô ấy lại.
Sáng sớm hôm sau bàn muội đã sớm quên chuyện ghi âm, lúc kiểm tra di động nhìn thấy một file mp3 không quen, bởi vì cô thường xuyên ghi âm lại hội nghị khách hàng lúc chép tay không kịp, cho nên cũng không để ý mấy.
Đúng lúc có đồng nghiệp ở bộ kế toán muốn xin cô một chuyên tập mp3, vì thế bàn muội liền hợp nó với nhạc trong di động sao chép lên máy tính công ty, tính sau đó có thời gian thì sửa sang lại một chút, xem nội dung bản ghi âm kia là gì.
Hỏng ở chỗ, lúc giữa trưa bàn muội nhớ tới còn chưa tải nhạc lên cho đồng nghiệp, thì đã quên luôn cái file không rõ kia, vì thế tải tất tần tật lên máy chủ công ty.
Cứ như vậy, nói thật lòng mạo hiểm lớn của các cô truyền khắp công ty.
File ghi âm chỉ có một đoạn ngắn, 5, 6 phút mà thôi, nhưng cố tình lại là 5, 6 phút của Thẩm Kì Kì.
Bàn muội khổ sở đến muốn khóc, liều mình xin lỗi cô, Kì Kì tâm mềm cũng không quá trách cô ấy, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, Mã Cảnh San sẽ không đi nghe mấy người trẻ tuổi các cô nói linh tinh.
Sự thật chứng minh, lời cầu nguyện của cô không có hiệu quả.
"Mấy người nhìn đi, đây là nội dung số đặc biệt kì này! Cái gì mà lễ hắt nước? Cái gì mà ma quỷ? Còn có những ảnh chụp này! Người ở bên trong là tổng giám đốc Tôn đó! Loại ảnh chụp bất nhã này mà tổ biên tập các người có thể tùy tiện cho lên được sao? Đây là số đặc biệt chúc mừng một năm, muốn gửi đến các khách hàng và công ty hiệp lực, đưa người ta xem đó! Những ảnh chụp này thích hợp truyền ra ngoài sao? Hả?" Mã Cảnh San đoạt lại tạp chí trên bàn, hô hô hét hét lại một trận chửi loạn.
Kì Kì thuận theo ngồi đấy, tùy ý chị ta mắng mỏ.
Đợt này là tạp chí số đặc biệt mừng công ty đầy năm, ngay từ đầu công ty đã đưa chỉ thị tới, nói muốn tăng hình tượng xí nghiệp, lấy "Thân dân" làm chủ đề, cô và Minh Tú liền hoạch định mấy chuyên đề tương đối sinh động.
Trong đó có một bài, là năm ngoái tổng giám đốc Tôn đi nam bộ tuần tra công xưởng, vừa đúng công nhân nước ngoài đang có lễ hắt nước, vì thế tổng giám đốc Tôn khó có dịp nổi lên hưng trí, cùng một đám chủ quản đi xuống đánh một trận thủy chiến.
Kỳ thật ảnh chụp này không có gì không ổn, mặc dù có vài tấm tổng giám đốc Tôn bị bóng nước ném vào mặt, toàn thân ướt đẫm, nhưng nếu bàn về hình tượng thân dân, như vậy tuyệt đối là phá hỏng hình mẫu.
"Thật ra bản thảo viết cũng không tệ lắm, đối với hình tượng công ty có thêm phần hiệu quả," Quản lý hành chính tiếp nhận tạp chí số đặc biệt kia lật qua. "Chẳng qua ảnh chụp tổng giám đốc bị giội ướt sũng, trong công ty chúng ta xem là một chuyện, truyền ra ngoài quả thật không tốt lắm."
Mã Cảnh San gặp được người phụ họa ý kiến của mình, càng thêm lên mặt nạt người.
"Tôi cũng nghĩ như vậy! Mọi người cũng không phải không hiểu được hiện tại giới truyền thông có bao nhiêu máu tanh! Không có việc gì thì thôi, nhưng ngày nào đó muốn gây tin tức bất lợi cho công ty chúng ta, bọn họ di hoa tiếp mộc* đưa lên mấy tấm ảnh tổng giám đốc bị đánh vào mặt, nhìn được sao?" Chị ta tiếp tục gầm lên: "Thẩm Kì Kì, bản thảo đặc biệt này là cô viết! Não cô bị úng nước sao hả?"
*di hoa tiếp mộc: dùng thủ đoạn để thay thế người hoặc sự vật
"Tôi......"
"Cô lật tới trang bản quyền đọc từ dòng trên cùng cho tôi!" Mã Cảnh San không cho cô thời gian cãi lại.
Kì Kì nhận lấy tạp chí, lật đến trang bản quyền, nhỏ giọng bắt đầu đọc.
"Người phát hành: Tôn Lượng. Tổng biên tập: Mã Cảnh San......"
"Nghe thấy chưa, tổng biên tập là đề tên quản lý bộ quan hệ xã hội! Tôi luôn luôn tín nhiệm tổ biên tập các người, tin tưởng các người sẽ không làm ra chuyện gì quá giới hạn, cho nên mới cho các người phát huy độ tự do lớn nhất, không nghĩ tới cô lại tùy ý như vậy. Cô bảo tiệc cơm chủ quản tháng này tôi phải nhìn tổng giám đốc Tôn như thế nào đây?" Mã Cảnh San tức giận nói không thôi.
Kì Kì hốc mắt đỏ lên, cúi thấp đầu xuống.
Rốt cục cũng là một mỹ nữ, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu chính là khiến người khác đau lòng. Các chủ quản khác thấy dáng vẻ muốn khóc lại không dám của cô, không khỏi mềm lòng.
"Được rồi, chuyên đề lần này tuy làm có vẻ thiếu cân nhắc, nhưng cũng không nghiêm trọng đến độ ấy, tổng giám đốc cũng không phải người không độ lượng." Chủ quản bộ nhân sự đứng ra hòa giải.
"Ý là nói, người không độ lượng là tôi?" Mã Cảnh San giận liếc ông ta một cái.
Uh, mọi người đồng lòng, là đúng vậy mà!
Trong lòng những người ở đây đều rõ, chị ta mượn đề tài nói chuyện của mình như vậy, không phải là do "Nói thật lòng mạo hiểm lớn" chọc họa sao?
Mã Cảnh San càng hướng tới vấn đề trong lòng mà giết tới.
"Tôi đã sớm nói qua, trong bộ quan hệ xã hội có tổ biên tập là vô cùng kì quái, không phù hợp với đặc tính ngành chúng ta. Tuy công việc của các cô cũng bao gồm viết văn kiện thay bộ quan hệ, nhưng loại công việc viết chữ này nên tìm phòng công tác bên ngoài làm, chẳng những làm tốt hơn, cũng tiết kiệm nhân sự phí tổn, căn bản không cần hai người ngồi chuyên biệt ở đó."
"Ý kiến của tôi trước đó đã viết rõ ràng trong bảng đánh giá thành tích cần ký hạch, phó tổng Âm nên sớm tin tưởng phán đoán của tôi. Hiện giờ xảy ra loại chuyện này, tổng giám đốc mà trách tội xuống thì ai gánh trách nhiệm? Cuối cùng còn không phải là quản lý ngành là tôi bị oan uổng sao?"
Vừa nghe chuyện kéo đến trên người Âm Nhạc, Kì Kì ngẩng mạnh đầu.
Mặc kệ ra sao cô cũng không muốn bất kì kẻ nào bắn lén Âm Nhạc.
"Quản lý......"
Cô muốn nói, cô nguyện ý chịu trách nhiệm, tự mình nhận tội chịu đòn với tổng giám đốc, nếu tổng giám đốc không tha thứ, cô sẵn lòng từ chức.
"Cô còn nói? Chỗ này nhiều người như vậy, mỗi chủ quản đều lớn hơn so với cô, cô có tư cách gì nói chuyện?" Mã Cảnh San trách móc mấy câu đuổi cô đi. "Còn sững sờ cái gì?
Còn không đi ra ngoài? Đây là hội nghị chủ quản cao cấp, cô là chủ quản cao cấp sao?"
"... ... Vâng."
Kì Kì đành bất đắc dĩ đứng dậy.
Khi đi qua chỗ Trương Hiểu Tâm, đột nhiên cảm giác có bàn tay nhẹ nhàng nhéo cô một cái. Kì Kì nhìn trộm sang, Trương Hiểu Tâm vẫn chỉ nhìn ghi chép hội nghị, không có nhìn cô.
Nhưng Kì Kì biết cô ấy đang an ủi mình, cảm kích cong khóe miệng một chút, cúi đầu đi ra ngoài.
YOU ARE READING
Âm đại nhân - Lăng Thục Phân
Roman d'amourÂm đại nhân Tác giả: Lăng Thục Phân Edit: aoi CV: meoconlunar Nguồn post: linhtinhlungtung.wp.com diễn đàn Lê Quý Đôn Giới thiệu: Vẻ ngoài của cô đủ để khiến đàn ông ái mộ, phụ nữ ghen tị Đáng tiếc trời sinh Tán tiên cùng hai qua...