🕸0.4🕸

7.6K 664 4
                                    

Chung Quốc quay lại căn phòng lúc gần trưa, sau khi đã giải quyết xong cả núi công việc dồn mấy ngày lại mà thành.

Thật sự là rất mệt mỏi. Anh chỉ muốn nhấp nháp chút máu rồi đi ngủ để lấy lại sức.

Anh chậm rãi bước vào phòng, đáy mắt nhìn thấy cục chăn cuộn tròn trên giường lại ánh lên nét ôn nhu hiếm thấy.

Chí Mẫn còn đang ngủ, xem chừng việc anh uống máu qua cậu khiến cậu rất khó chịu thì phải.

Sự thực thì cho dù cạau có khó chịu, thì anh vẫn muốn dùng cậu như một cái ống hút máu. Đơn giản là cảm giác nuốt từng ngụm máu qua môi cậu, liếm suốt trong cổ họng hưởng thụ mùi thơm của máu, khiến anh cảm thấy máu bình thường ngon hơn bao giờ hết.

Em là độc dược mà ta tự nguyện chìm đắm.

Chung Quốc cúi đầu, hơi thở mùi bạc hà thổi qua từng hơi nhẹ trên mặt cậu.

Chí Mẫn hơi nhíu mày, cơ thể mang đầy thứ mùi bóng tối nặng trịch của anh khiến cậu sợ hãi, dù chỉ là thoảng qua như giấc mơ.

Anh đừng ám ảnh em trong từng giấc mơ, em không muốn.

Chí Mẫn mở mắt, nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh phóng to nhiều lần úp sát vào mặt mình, làm cậu không khỏi giật mình.

Anh nhíu mày, nhìn khuôn mặt đầy vẻ hoảng loạn của cậu thật sự làm hắn rất hứng thú. Hắn đứng thẳng dậy, trong khi Chí Mẫn vừa tỉnh ngủ còn ngơ ngác thì đã bế cậu lên tay.

Mẫn hoảng hốt giãy giụa, miệng không ngừng kêu la:

-"Bỏ tôi xuống, bỏ xuống. Tôi có chân, tôi tự đi được."

Trong khi cậu giãy giụa, Chung Quốc chỉ trừng mắt một cái là cậu đã im thin thít.

-"Ta muốn ăn trưa."

-"Anh ăn thì anh cứ ăn. Tôi không đói, tôi không muốn ăn."-

Cậu dùng hết sức công kích anh. Thật sự con người này làm cậu sợ vô cùng, như thể chỉ trong tích tắc thôi cậu sẽ bị anh nuốt gọn vậy.

-"Ta không có ý định cho em ăn."

-"Vậy anh...không được...không được."

Cậu ngẫm nghĩ, rồi chợt nghĩ ra chuyện ban sáng. Anh chính là đang muốn uống máu bằng cơ thể cậu.
Cả người Chí Mẫn còn đau nhức, vết thương bị anh dùng răng nanh cắn còn xót vô cùng.

Hơn nữa, cảm giác lúc đó rất ghê tởm. Nếu anh cứ như một tên điên mà lao vào liếm láp cậu, thì chắc chắn cậu chỉ muốn cắn lưỡi mà tử tự chết thôi.

-"Đương nhiên là được."-

Anh ném cậu xuống ghế, khiến vai cậu đập vào thành ghế đau điếng.

-"Tôi xin anh, anh muốn gì cũng được. Nhưng đừng có làm việc này nữa."

-"Ta muốn thân thể em, em có cho không?"

-"Anh...đồ biến thái..."

Chí Mẫn nghe đề nghị của anh, sắc mặt xuống cấp một cách trầm trọng.

kookmin;; lão công là vampireNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ