Là vì đường xa, là vì Lạp Tô tấn công không ngừng, là vì hắn không tìm thấy cơ hội trở về. Hắn ở đâu đó bên ngoài kia, cô biết, hắn nhất định ở đó, nhất định ở đó, nhất định. Cô không ngừng nhủ thầm, bắt buộc mình chăm sóc những người bị thương, giúp nấu cơm, đưa cơm, lại không hề để ý rằng chính cô hai ngày hai đêm chưa có hạt cơm nào vào bụng, không một ngụm nước. Cho đến khi có người cầm một bát cháo thịt đưa đến trước mắt cô, cô mới ngước nhìn. Là A Linh.
"Ăn cháo đi." A Linh lạnh lùng nói: "Cô cũng không phải thần tiên, không cần ăn cơm uống nước cũng có thể sống. Đừng để đến cuối cùng chính mình lại gục ngã trước."
Giây phút ấy, vẻ bình tĩnh giả tạo của cô suýt nữa sụp đổ.
Cô cố nhịn xuống, chỉ nâng tay đón lấy bát cháo thịt, bắt buộc mình nuốt từng ngụm cháo ấm áp vào bụng. Cô ăn không biết mùi vị, giống như đang ăn sáp vậy, thậm chí còn không cảm nhận được mùi vị của cháo.
Khi cô ăn xong, A Linh bê bát không đi, trước khi đi, cô ấy dừng lại ở cửa nói một câu.
"Người đàn ông của cô mạng lớn, hắn sẽ về thôi."
Tú Dạ nghẹn ngào, nước mắt doanh tròng, nhưng cô không cho chúng rơi xuống.
Đúng vậy, hắn còn sống.
Cô biết, hắn nhất định còn sống, nhất định. . . . . .
Trừ điều này ra, cô không thể có suy nghĩ khác, cô phải tin tưởng hắn còn sống, không bị cô hại chết, không bỏ mạng trong tay cô.
Hắn nhất định còn sống, hắn sẽ về, về bên cạnh cô.
Bởi vì nếu mất hắn, cô không biết liệu mình có thể sống nổi, có thể tiếp tục ăn cơm, hô hấp không nữa. . .
Đêm tối vắng vẻ.
Ba ngày sau, Lạp Tô cuối cùng cũng ngừng tấn công.
Trong đêm khuya, chỉ có ánh sao lặng lẽ tỏa sáng trên bầu trời cao.
Trên tường thành chỉ còn một đống lộn xộn, người người mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng chống chọi trong gió rét, nhân lúc quân địch tạm lui mà thay ca ăn cơm, dựa lưng vào tường thành đắp thảm nỉ nghỉ tạm.
Nơi này mặc dù đang là mùa hè, ban ngày nóng như đổ lửa nhưng ban đêm lại vẫn lạnh như đông.
Khi cô lên tường thành xem xét tình hình, Ba Đồ Nhĩ và Da Luật Thiên Tinh đi đến bên cạnh cô, khẽ nói.
"Tẩu tử, đại ca đã ra khỏi thành ba ngày ba đêm rồi, có lẽ chúng ta nên phái một đội nhân mã nhân lúc đêm tối ra khỏi thành lên núi tìm."
Gió nổi lên làm mây che khuất ánh trăng, khiến đêm đen càng thêm nặng nề.
Cô đứng trong gió rét, nhìn núi tuyết cao lớn, nhìn chỗ cháy đen phía xa, ép mình nói ra hai chữ. "Không được."
Da Luật Thiên Tinh không nhịn được đáp: "Tiểu Dạ, bọn họ có lẽ bị kẹt trong núi, đang chờ cứu viện. . ."
"Trước khi đại ca mấy người đi đã nói thế nào?" Cô ngắt lời hai người bọn họ, hỏi.
Sắc mặt Ba Đồ Nhĩ đanh lại, Da Luật Thiên Tinh siết chặt hai đấm.
"Chàng nói như thế nào?" Cô lại hỏi, đôi mắt vẫn nhìn dãy núi yên ắng, tối đen không một ánh lửa phía xa.
"Không cho phép mở cửa, không cho phép đi ra ngoài bằng mật đạo, dù thế nào cũng phải cầm cự, chờ viện binh của Biệt Nhi Ca đến."
"Còn gì nữa?"
"Nếu đại ca không trở về, tất cả do Ba Ba Hách làm chủ."
"Vậy Ba Ba Hách nói sao?" Cô nhàn nhạt lại hỏi.
Hai người nhìn nhau, im lặng không nói, chỉ có cô chậm rãi lặp lại những lời hắn đã nói.
"Không cho phép mở cửa, không cho phép đi ra ngoài bằng mật đạo, dù thế nào cũng phải cầm cự, chờ viện binh của Biệt Nhi Ca đến."
"Nhưng mà tẩu tử. . ."
Ba Đồ Nhĩ còn định nói tiếp, cô lại đột ngột quay đầu, nhìn hắn hỏi.
"Nếu bây giờ mở cửa, nếu đi mật đạo, nếu bị quân địch phát hiện rồi tấn công vào, các đệ bảo chàng sao có thể cam tâm? Sao có thể cam tâm? Mạng của chàng là mạng, mạng các huynh đệ không phải mạng sao?"
Người con gái trước mắt giống như một hồn phách, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua sẽ bị thổi bay xuống tường thành, nhưng cô vẫn đứng thẳng, rất thẳng.
Hai người bọn họ á khẩu không trả lời được, cho tới lúc này mới phát hiện trong mắt cô đầy ánh lệ.
"Cho nên, hai người có thể nói cho mọi người: cho dù qua bao nhiêu ngày, dù là ai đến hỏi, đáp án của ta đều sẽ chỉ có một." Cô ngấn lệ nhìn hai người bọn họ, nhìn tất cả thủ binh trên tường thành, đôi môi gần như đã mất huyết sắc nói chắc như đinh đóng cột.
"Không thể."
Đám đàn ông kinh sợ nhìn cô, không ai nói được một lời.
Sau đó cô xoay người sang chỗ khác, lại nhìn về phía ngoài thành, nhìn về phía dãy núi, nhìn về phía đại doanh phía trước, nhìn đêm tối dường như vô tận.
Nhìn đầu vai nhỏ gầy khẽ run bóng lưng đứng thẳng tắp của cô, không ai dám quấy rầy cô, cũng không ai dám đến hỏi cô vấn đề tương tự thế nữa.
Hôm ấy, cô đứng trên tường thành suốt cả một đêm, dùng hai tay ôm lấy mình, nhìn chằm chằm đêm tối.
Đêm đen thật tối cũng thật dài.
Giữa đêm, cô bỗng thấy tận cùng đêm tối phương xa có cái gì đó mơ hồ lóe qua. Nhưng nó chỉ xuất hiện trong một cái chớp mắt, chỉ chớp mắt mà thôi. Ban đầu, cô cho rằng mình nhìn lầm, cho rằng cô quá mức chờ mong nên sinh ra ảo giác, có lẽ đó chỉ là cát bị gió thổi mà thôi.
Cô bất giác nắm chặt gạch trên tường thành, rướn người về phía trước.
Đêm tối vắng vẻ, vừa sâu vừa đen.
Cô căng thẳng nín thở, mắt không chớp nhìn đường chân trời phía xa.
Bỗng dưng, gió lại thổi, lần này cô đã thấy rõ hơn.
Đó là cờ, một lá cờ tung bay trong bóng đêm.
Sau đó lá thứ hai, lá thứ ba, trong nháy mắt biển cờ đã che kín đường chân trời.
Tốc độ của kỵ binh cưỡi ngựa cầm cờ rất nhanh, yên tĩnh không tiếng động từ phía sau tới gần, nhanh chóng tiếp cận đại doanh của Lạp Tô.
Cô vội vàng quay đầu quay đầu, chạy qua tường thành, lao vào thành lâu.
"Ba Ba Hách! Gọi mọi người dậy! Gọi tất cả mọi người trong thành dậy, cầm lấy tất cả vũ khí có thể dùng!"
BẠN ĐANG ĐỌC
CHIẾN LANG - Hắc Khiết Minh
RomanceGiới thiệu quyển thượng Hắn là chiến sĩ, là binh lính, là quân cờ trong tay kẻ cầm quyền! Hắn ở đây chỉ vì kiếm miếng cơm. Ở cái thời đại này, người chỉ như con kiến, còn chẳng giá trị bằng con chó, biến mất còn nhanh hơn giọt sương trên cỏ. Hắn luô...