Chap 15: Trúng Đạn

2.1K 48 0
                                    


#Đoản_15: Xin lỗi, em chết rồi!: Trúng đạn

Chanh Liễu được người đệ từ đó đưa đến một nơi ở ngoại ô, mọi thứ ở đây thật hoang vắng làm cô cảm thấy run rẩy. Hiện tại là gần 9h tối rồi, Chanh Liễu nheo mắt, cô gắng ôm chặt cơ thể bé nhỏ khỏi cơn gió lớn, cô cố gắng mở to mắt để nhìn rõ mọi thứ hơn nhưng thật sự quá mù mịt rồi.

"Phu nhân, đằng trước kia là một căn nhà nhỏ thì phải!" Người đệ tử lên tiếng.

"Uh, cậu dẫn tôi vào, tôi đau mắt quá!" Chanh Liễu nói, cô học y mấy năm, lúc nào cũng như con mọt sách, cận tận mấy độ. Trời thì rét, đôi mắt của cô lại khô nên cô đành phải theo phạn xạ, đi theo anh chàng kia.

Đi phải một đoạn xa cô mới bước chân vào thềm xi măng. Cố gắng mở mắt lần nữa thì đúng là dễ dàng hơn nhiều, gió đã dịu hơn rồi... Chanh Liễu mở to đôi mắt của cô, nhìn cánh cổng của căn nhà. Ngôi nhà này, thật quen quá... phía bắc ngoại ô, đây là nơi mà được nhắc tới bức thư.

(Linh sẽ viết lá thư chap cuối nhé... vì cạn ngôn rồi các tình yêu ạ <3)

"Suỵt, cô đừng gây ồn, chúng ta phải lén vào thôi!" Tên đó trả lời

"Uh, tôi theo sau cậu, cậu cứ đi trước đi!" Cô nói nhỏ

Cả hai người rón rén đi vào, không phải như kẻ trộm mà là nhẹ nhàng đi vào. Khi Chanh Liễu đi vào căn nhà đó thì cô liền muốn hét lên nhưng khi nhìn thấy Cố Thiên, cô liền dừng lại. Nhìn từ ngoài cửa chính, xem rõ mọi chuyện từ hành động tới câu nói.

"Ông! Nói!" Cố Thiên, hắn đang nói chuyện với cha cô. Ông ấy đang nằm ở dưới sàn, thê thảm kêu cứu, nhìn lên Cố Thiên như đứng tối cao.

"Cậu là tên độc ác, đến cả lời hứa với Cẩn Mai mà cậu không làm được..." Vĩ Kỳ nói run run, ông ta đang say thuốc... nhưng cũng mạnh miệng gớm

"Tôi hứa gì với bà ta sao? Chưa bao giờ đâu, tôi mới chỉ tạm tha cho ông vì Chanh Liễu thôi! Nói, ông đã báo cảnh sát đúng không?" Cô Thiên mất kiên nhẫn, tiến lại chỗ cha cô, với lấy cằm ông ấy, bóp mạnh

"Phải... PHẢI đấy... hahaaaaa tên xấu xa như cậu như vậy mới xứng đáng!" Vỹ Kỳ nhìn anh với đôi mắt đỏ ngầu. Ánh mắt của sự căm hận!

Lúc Cố Thiên cưới Chanh Liễu, vì để giữ an toàn cho cô nên liền chuyển ông ta tới đây. Không ngờ hắn dám lừa đệ tử của hắn để gọi cho cảnh sát, thật là đáng chết! Cố Dương em gái hắn... thù này hắn không trả, hắn sẽ không sống yên được

Khi mới đặt chân đến đây, Cố Thiên đã có dự cảm không hay nên đã tiêm cho hắn một mũi thuốc, để hắn nói hết sự thật. Tên đàn ông này thật ghê tởm, hắn làm Cố Thiên muốn diệt trừ ngay lập tức.

"Nói xem vì sao?" Hắn bóp mạnh cái cằm của Vĩ Kỹ hơn nữa, bàn tay nổi đầy gân xanh nhìn rất tức giận

"Vì ...TAO GHÉT MÀY, TAO ĐÃ MẤT TẤT CẢ CHỈ VÌ CỐ GIA NHÀ MÀY!" Vĩ Kỳ như muốn nhảy về phía hắn, hét lên.

"Oh... Được thôi, thế để tôi giết luôn ông nhé!"

"Hahahaha tao nghĩ may không làm được đâu! Chanh Liễu nó sẽ hận mày cho tới chết!" Vỹ Kỳ mỉa mai, thuốc đã hết tác dụng rồi. Bây giờ hắn hoàn toàn tỉnh táo, vì nhắc tới Cẩn Mai, có chết hắn cũng phải tỉnh.

{Full} Xin lỗi, em chết rồi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ