1 năm trước....
Bầu trời Konoha xanh một màu nước như trời thu, ánh nắng nhẹ nhàng mang chút hơi gió lạnh phả vào gò má của những con người đi đường. Trong căn nhà ấm áp, một thân thể bé nhỏ vẫn đang say giấc. Cậu có thân hình mảnh khảnh, sống mũi cao và một làn da bánh mật khỏe mạnh, hai mi tâm kẽ nhíu lại vì ánh nắng. Người con trai mệt mỏi mở mắt ra....đẹp....thật sự rất đẹp! Là một đôi mắt màu xanh của đại dương, một màu xanh thuần khiết như sương sớm, một màu xanh tựa như bầu trời thu hôm nay...
Người con trai ấy kẽ đứng dậy trong cơn mệt mỏi, hôm nay theo lịch thì cậu có nhiệm vụ cùng đội ra khỏi làng. Thầm rủa vì bị đánh thức vì cái nhiệm vụ hôm nay, cậu đành xuống nhà vệ sinh cá nhân.
-"Naruto? Con dậy rồi à?" - chất giọng ấm áp của người phụ nữ vang lên, kèm theo đó là nụ cười hiền hậu. Có lẽ, dấu chân của thời gian cũng chẳng thể nào anh hưởng đến người phụ nữ này, cô ấy có mái tóc đỏ như hoa phượng, như cái nóng của mùa hè vừa qua...,đôi mắt xinh đẹp dịu dàng. Tất cả như một hình mẫu tuyệt vời cho người mẹ.
- "Yoh, con trai! Hôm qua ta có nghe Kakashi nhắc là hôm nay con có nhiệm vụ cấp C ở làng Mây thì phải"- đối diện người phụ nữ ôn nhu kia chính là một người đàn ông độ chừng hai mươi tuổi (nhưng có lẽ thực chất là ngoài ba mươi). Ông có mái tóc vàng như ánh nắng, gương mặt có thể nói là không có chút khuyết điểm. Chỉ là không có vài ba sợi râu mèo hai bên má như Naruto. Người trước mắt không ai khác chính là Hokage làng Lá hiện tại - Minato. Ông được biết đến với cái tên "tia chớp vàng", từng thu phục Kurama và phong ấn nó vào người Naruto.
Naruto nhìn hai người rồi cười, cậu rất hay cười, nụ cười của cậu như ánh ban mai, như tia sáng sưởi ấm tất cả người bên cạnh.
-"Vâng, khoảng 30 phút nữa con sẽ tập hợp cũng Sasuke và Sakura. Chỉ là...."- cậu ngập ngừng một lát
Minato nhìn thấy đứa con trai ông yêu quý có chút kì quặc, ngạc nhiên:
-"Sao thế?"-".....Không, không có gì đâu cha!." Cậu lại tựa như tỏa ra ánh dương, làm nỗi lo lắng trong lòng Minato giảm đi không ít.
------------------------------------------------
-"Con đi đây!!!!!". Naruto chạy nhanh ra cửa cũng miếng sandwich đang dỡ. Không quên chào tạm biệt Minato và Kushina và đi đến nơi tập hợpMinato nhìn theo bóng dáng con trai mà cười khổ. Với ông, đứa con trai này là tất cả, là máu mủ, là niềm tự hào, là hi vọng sống của ông. Với Minato, làng rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn chính là con trai mình. Ông thừa biết những lời nói xấu sau lưng Naruto, bởi vì cậu là Jinjuriki của Cữu Vĩ. Nhưng Naruto vẫn bỏ qua tất cả mà tiến về phía trước. Vì sao? Cậu không muốn cha phải phiền lòng, không muốn cha cậu phải gặp bất cứ rắc rối cỏn con nào mà nguyên nhân là do cậu. Con trai của anh hùng? Nghe rất oai, nhỉ? Nhưng có lẽ cũng chỉ có mình cậu biết, chính bản thân cậu cô đơn tới chừng nào. Cả làng này chưa bao giờ coi cậu là một thành viên, lí do duy nhất khiến cậu được tiếp tục sống ở đây chỉ đơn giản cha cậu là Hokage và là anh hùng của làng. Càng hiểu cậu bao nhiêu thì Minato càng mong muốn cậu được hạnh phúc bấy nhiêu...
BẠN ĐANG ĐỌC
Em là của tôi,Naruto!
FanfictionThể loại: đam mỹ, fanfic, ngọt có ngược có, OOC, yandere, H,... BỐI CẢNH TRUYỆN CÓ CHÚT THAY ĐỔI: + Mình ghét nhìn thấy một Naruto cô đơn,vì vậy Kushina và Minato ở thế giới này vẫn sống +Itachi đang tham gia Akatsuki nhằm giúp đỡ làng + Các nhân v...