4

5.1K 272 25
                                    


Khi Thẩm Thanh Thu tỉnh lại không biết là tới lúc nào, hắn chậm rãi ngồi dậy phát hiện cả người đau nhức, đau nhất là ở chỗ kia của hắn. Hắn cúi người xuống thì phát hiện mình đang mặc trường bào của Lạc Băng Hà, xem ra y cũng có lương tâm. 

Hôm qua không biết Thẩm Thanh Thu đã bị làm tới mức nào nữa, hắn chỉ biết khi hắn kiệt sức ngất đi thì Lạc Băng Hà mới dừng lại. Áo trên người hắn thì bị y xé đi, cái quần bị y kéo xuống nên còn miễn cưỡng mặc lại được.

Thẩm Thanh Thu thở dài tựa lưng vào tảng đá lớn ở phía sau, không biết những ngày tiếp theo hắn phải chịu thêm những tra tấn nào nữa đây.

Đột ngột đường đá dâng lên, nước ăn mòn ngưng chảy. Công Nghi Tiêu vội vàng xuyên qua đướng đá, mới nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, lòng bàn chân liền trượt một cái.


Y lắp bắp nói: "Thẩm... Thẩm... Thẩm tiền bối, ngươi..."

Thẩm Thanh Thu vô lực liếc mắt nhìn y: "Ta làm sao?"

Công Nghi Tiêu biểu cảm quái dị, nhìn động tác, giống như không biết có nên xoay người lảng tránh hay không, chần chờ ở ngoài bãi đá, không tiếp tục đi tới. Thẩm Thanh Thu theo ánh mắt của hắn nhìn xuống.

Hắn vẫn đang mặc chiếc áo của Lạc Băng Hà, hôm qua Lạc Băng Hà làm xong cũng không giải quyết hậu sự cho hắn chỉ mặc cho hắn chiếc áo của mình rồi bỏ đi.

Công Nghi Tiêu chần chờ nói:" Chiếc áo kia hình như là của.."

Thẩm Thanh Thu:" Đúng, là của y".

Công Nghi Tiêu do dự một hồi không biết nên làm gì, hôm qua hắn thấy Lạc Băng Hà đi ra từ thủy lao tâm trạng hình như hơi cao hứng hơn. Hắn suy nghĩ một hồi vẫn là thấy lo cho Thẩm Thanh Thu không biết Lạc Băng Hà đã làm gì bèn hôm nay tới xem thử thật không ngờ cảnh hắn thấy là Thẩm Thanh Thu có vẻ rất mệt mỏi đang tựa mình trên tảng đá mà trên người lại đang mặc chiếc áo của Lạc Băng Hà làm cho suy nghĩ của hắn càng thêm chắc chắn.

Công Nghi Tiêu lúc này mới nói: "Hai ngày này Thẩm tiền bối qua như thế nào."

Thẩm Thanh Thu nói: "Cũng được." Không có Lạc Băng Hà tới thì tốt rồi.

Công Nghi Tiêu nói: " Vãn bối thấy hôm qua khi Lạc sư huynh rời đi tâm trạng hơi khác thường nên vãn bối mới đến đây xem thử, không ngờ..." Miệng y nói chuyện, ánh mắt lại không tự chủ được hướng tới chiếc áo khoác kia.

Thẩm Thanh Thu bị y nhìn chăm chú đến mức kìm lòng không đặng nắm thật chặt áo choàng trước ngực.

Hắn không nhịn được nói: "Lạc Băng Hà... Y hiện tại ở Huyễn Hoa Cung, đến tột cùng là thân phận gì?"

Công Nghi Tiêu ngẩn người, cười khổ nói: "Vãn bối cũng nói không rõ. Có điều, có một điểm có thể xác định, nếu không phải y nhất định không chịu bái sư, chỉ sợ hiện giờ vị trí đệ tử thủ tọa cũng không tới phiên ta."

Thẩm Thanh Thu suy nghĩ một hồi mới mở miệng nói:" Ta có thể nhờ ngươi một chuyện không".

Công Nghĩ Tiêu:" Tiền bối cứ nói".

Thẩm Thanh Thu vẻ mặt nghiêm túc:" Cho ta ra ngoài".

"...."

Đúng thật là Thẩm Thanh Thu muốn rửa tội nhưng cũng không thể bị giam ở đây, Lạc Băng Hà bây giờ thân phận hiển khách lại được cung chủ Huyễn Hoa Cung coi trọng hắn ở trong này chẳng khác nào là dê vào miệng cọp. 

[Đồng nhân] Hệ Thống Tự Cứu Của NV Phản Diện - Xuân Sơn HậnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ