"Nhóc con 1993."

273 43 21
                                    

Kì thực JungKook mang danh em út nhưng lại là đứa chắc sức nhất, cho nên cả đội theo vào thế này cũng chỉ vì tò mò mà thôi. À, cũng để đề phòng trường hợp bất đắc dĩ có thể xảy ra nữa. Thí dụ như nếu JungKook thật sự bị người này đánh cho ngất ra đấy, vậy bọn họ cũng chẳng cần phí sức làm gì, trực tiếp rút đồ chơi nghiền nát hung thủ là được.

- Nhóc con muốn ngả bài kiểu gì đây?

JungKook mở cửa, không vào phòng ngay mà chỉ đứng đó, đưa mắt tìm kiếm thân ảnh nhỏ nhắn đang nhăn nhó trước máy quay. Cả đội cũng vừa đuổi kịp tới nơi, cùng dừng lại ở ngoài căn phòng với JungKook, vừa vặn thấy được ánh mắt của người kia chiếu đến. Anh ta liền nhún vai.

- Đơn giản thế này, mấy cậu hỏi đâu tôi trả lời đó và ngược lại.

- Vậy là ý gì? - JiMin nhíu mày.

- Cậu vẫn chưa hiểu sao? Vậy thì để tôi bắt đầu trước, đây là chỗ nào? - Người kia bình tĩnh đặt câu hỏi.

- Không thể cho anh biết toạ độ cụ thể được, nơi đây là một phần của Seoul. - NamJoon là người đầu tiên bắt kịp với kiểu ngả bài này, hắn trả lời, sau đó đưa tay ngăn trước ngực JungKook đang muốn tiến đến. - Chuyện của chúng ta còn chưa xong đâu, mày muốn làm gì đây em?

- ... Mấy anh lại bắt đầu suy diễn linh tinh rồi, em đã nói là sẽ kể mà.

JungKook bất lực buông lỏng cánh tay, đổi lại là ánh nhìn chăm chú của cả sáu người. Phải, chính là năm người anh của cậu và "nhóc con" ở bên cạnh.

- Em gặp nhóc này ở chỗ của tên con trai thứ nhà lão Choi. Chỗ đấy lấy người làm vật phẩm đấu giá, em thấy tức thay nên mới dùng tiền mua về thôi.

- Kể đàng hoàng. Tính mày chẳng lẽ anh không biết à, có bao giờ mày rảnh rỗi lo chuyện bao đồng đâu. -NamJoon khoanh tay, bây giờ mới có cơ hội dùng đôi mắt sắc bén đánh giá người nhỏ con sau lưng JungKook.

- AgustD.

Người này thản nhiên nhìn lại NamJoon, khuôn miệng nhỏ mấp máy hai âm tiết, thành công mang đến cho vị đội trưởng sự ngạc nhiên. JungKook còn tưởng mình nghe nhầm, vội vàng xoay người cất tiếng hỏi:

- Nhóc vừa nói cái gì?

- AgustD. Thính lực của các cậu hơi kém nhỉ?

Lần này thì cả đội đều nghe rõ hai tiếng ấy, ngay lập tức không hẹn mà cùng nhau vươn tay đến thắt lưng nơi treo báng súng, Jeon JungKook vốn muốn đứng trước che chở cho người này cũng nhanh chóng lùi lại và thủ thế giống như chuẩn bị đánh nhau tới nơi. AgustD, mẹ nó, đây chẳng phải là tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới ngầm tại Hàn Quốc hay sao!

- Sao còn chưa bắn?

Cô độc đứng trước cả sáu đôi mắt dè chừng, con người này thế mà vẫn nở một nụ cười bình thản. Anh ta tiến thêm một bước, tức thì những khẩu súng giấu dưới lớp áo mỏng của từng người đều đồng loạt  được lên nòng. Thân hình nhỏ bé ấy chậm rãi cúi xuống, để đầu súng của JungKook chạm vào vị trí động mạch ở cổ mình.

- Bắn đi, một phát thì sẽ chết hẳn. Mạng tôi là do cậu cứu, muốn chém muốn giết cũng phải tuỳ cậu mà.

JungKook mím môi, tay đã đặt lên nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa hề kéo cò. Cậu khó khăn thở ra một hơi, sau đó quyết định hạ súng xuống.

【BangTan】 Về Đâu?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ