"...Vậy đó."
"Hể... Kotoami kết bạn với rất nhiều người ở UA sao...?"
Đầu dây bên kia vang lên thanh âm trầm trầm của thiếu niên. Thanh âm của hắn trầm thấp, giống như bồi hồi ở đầu lưỡi thật lâu mới phát ra. Hai mắt của Kotoami mơ màng.
"Không phải nói... Kotoami đừng thi UA sao..?"
"...?" Kotoami không thể hiểu nổi: "Vì sao nha?"
"..." Đầu dây bên kia im lặng một hồi: "Kotoami tới chỗ của tôi đi."
"Không được, Tenko." Kotoami lắc đầu: "Tớ còn muốn bằng cao trung."
"..." Hắn không đáp lại. Cho đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của thiếu nữ mới tắt máy ném xuống đất, phiền chán nói:
"Sao lại từ chối?"
"Đáng giận, UA, lại là UA..."
"Đi chết đi đi chết đi đi chết đi..."
Hắn vươn tay lên cào vào cổ mình, theo động tác của hắn có từng mảnh da khô rơi xuống. Shigaraki Tomura mất bình tĩnh hồi lâu, cuối cùng an tĩnh xuống.
"Đón Kotoami về. Phải rồi, đón cô ấy về..."
Trong đầu của Shigaraki Tomura hiện lên hình ảnh cô bé nọ bị tội phạm bắt đi, mà hắn thì không làm gì được.
Rồi lại đến lúc hắn và cô bé gặp nhau, Nagachika Kotoami bị anh hùng cứu, đem đi trước mặt hắn.
"Anh hùng, anh hùng..." Shigaraki Tomura chậm rãi nhấm nuốt hai chữ này, âm trầm cười: "Đáng chết..."
...
Hôm sau, Aizawa Shota mở cửa lớp, nói:
"Hôm nay chọn cán sự lớp."
Cả lớp lập tức hoan hô. Kotoami nâng đầu dậy, nhìn thoáng qua Bakugo Katsuki với vẻ mặt hung tàn 'mau bình chọn cho tao', xì một tiếng, liến thoắng viết tên hắn ra rồi nộp lên.
Cuối cùng hắn cũng không được như ý. Người được bầu cử nhiều nhất là Midoriya Izuku. Lớp phó là Yaoyorozu Momo.
Nhìn Midoriya Izuku còn đang luống cuống tay chân, Kotoami chậm rì rì vươn tay lên: "Chúc mừng..."
"Cảm, cảm ơn Kocchan! Nhưng là..."
"Ha ha Midoriya làm lớp trưởng rất thích hợp!" Kaminari cười ha ha nói.
"Đúng vậy đúng vậy! Rất đáng tin cậy!"
"Chúc mừng nha Midoriya!"
Bakugo Katsuki sách một tiếng, không nói gì nữa.
.
.
.Kotoami là bị mùi thức ăn làm tỉnh.
Cô mê man chớp chớp mắt, cuối cùng tất cả mọi thứ cũng trở nên rõ ràng. Bakugo Katsuki nhìn Kotoami đã tỉnh, tách đũa ra cho cô, trầm giọng nói: "Ăn đi."
"A." Kotoami nhẹ đáp một tiếng, vươn tay tiếp nhận đũa tre, sau đó cúi đầu liền ăn.
Midoriya Izuku ở bên cạnh thò qua: "Ne, xúc xích này Kocchan."
Kotoami chìa bát ra.
"!! Chúng mày đang làm cái gì!" Bakugo lại nổ tung.
"Cho, cho Kocchan xúc xích..." Midoriya run rẩy đáp.
Trái với vẻ sợ hãi của Midoriya, Kotoami lười biếng nâng mắt lên, hừ nhẹ:
"Làm sao? Muốn mời tớ ăn lẩu ớt của cậu à?"
"!! Nagachika Kotoami!!"
Cả hai mắt to trừng mắt nhỏ một cái. Ngay lúc Midoriya định hoà giải, bỗng dưng tiếng báo động vang lên, có kẻ xâm nhập vào UA.
Trong nháy mắt, cả căn tin trở nên ồn ào. Cả đám xô xô đẩy đẩy nhau chạy ra ngoài, vừa lúc đụng vào ghế làm cho chân ghế lung lay một cái. Kotoami bị đụng vào lập tức đứng lên, âm trầm nói:
"Này tên kia. Đụng vào người khác cũng không—"
Dòng người ào ào chạy tới đem Nagachika Kotoami xô đẩy suýt chút nữa ngã lăn ra. May mắn Bakugo Katsuki phản ứng kịp nhào qua đỡ lấy cô.
Hắn một tay ôm lấy eo của Kotoami, một tay hung hãn đẩy đám người này ra. Kotoami trầm mặc một chút, miệng hơi mân lên.
"Aaa!! Chuyện gì xảy ra!"
"Đừng, đừng xô đẩy!"
"A a!!"
Bakugo Katsuki nhìn khoảng trống xung quanh mình, tặc lưỡi.
Nagachika Kotoami hừ nhẹ. Midoriya thấy <Tuyệt đối phòng ngự> của cô liền an tâm, sự lo lắng trong lòng trong nháy mắt lắng xuống. Tiếp theo là sự xuất hiện của Iida trên cửa thoát hiểm. Hắn hô to cái gì đó Kotoami không nghe rõ lắm, chỉ biết là bên tai Kotoami ong ong kêu, tiếng thì thào từ bốn phía vọng lại khiến cho cô cau có mặt mày.
"Được rồi!"
Tiếng nói chuyện biến mất.
Nagachika Kotoami đẩy đám người này ra trở lại chỗ ngồi của mình, trầm mặc một giây, nói: "Tớ muốn ăn mì Soba."
"Chờ chờ chờ chút tớ đi mua ngay đây!" Midoriya lập tức bật dậy.
Bakugo Katsuki sách một tiếng, quay đầu nhìn vẻ mặt buồn bực của Kotoami: "Sao? Lại khó chịu?"
"Ừ..." Kotoami vò đầu bứt tai, mềm nhũn nói: "Thật là quá ồn ào. Bọn họ vĩnh viễn không thể yên lặng được à?"
"Ha?! Năng lực của mày thì hỏi tao làm gì."
"Thích."