Chương 3

151 12 0
                                    

Cửa vừa mở ra, ai đó trên người chỉ còn độc một chiếc quần lót "kiệm vải" màu trắng bó sát đang đứng trước gương khoe cơ bắp.

***
Jungkook quả nhiên nói được làm được, sang tuần thứ hai đã sắp xếp công việc ổn thoả cho "bánh bao nhỏ quê mùa", còn là công việc đúng chuyên môn của cô: dạy trẻ con múa hát. Trường mẫu giáo nằm trong khu nhà hai người đang ở, Chaeyoung đi bộ từ nhà đến đó mất hai mươi phút. Cô phụ trách tám em lớp lớn, lương tháng cao gấp ba lần trường cũ.

Thực ra chủ đầu tư của khu nhà này chính là Jungkook, việc này đối với anh chỉ là chuyện nhỏ, nhưng anh không hề nói với Chaeyoung, để cô phải mang ơn đội đức, phải lấy cái chết ra đền đáp cho mình.

Park Chaeyoung vốn là một cô gái thật thà, sau khi được Jungkook tìm việc làm cho thì hết sức biết ơn. Từ đó Jungkook xưng vương xưng bá trong nhà, hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo tỉ mỉ, hết mực cung kính, toàn tâm toàn ý của cô.

Trong những ngày tháng bình dị này, rất nhiều sự việc tưởng chừng như rất vụn vặt đã lặng lẽ thu hút hai người khiến họ xích lại gần nhau...

***

Cuối tuần đầu tiên của mỗi tháng là ngày đại gia đình bên ngoại nhà Jungkook tụ họp. Trước khi lấy anh, Chaeyoung đã từng tham gia hai lần, hôm nay là lần thứ ba.

Con đường riêng dẫn vào đại bản doanh nhà họ Bae không cho phép xe cộ qua lại, chỉ có Jungkook lúc nào cũng ỷ mình nhỏ tuổi nhất, lại còn là đứa cháu được Bae tư lệnh hết mực cưng chiều nên cứ ngang nhiên lái xe vào.

Cảnh vệ gác ở cổng lớn từ xa đã nhận ra là xe của Lục thiếu gia nên cũng chỉ giơ tay ngăn cản theo kiểu tượng trưng chiếu lệ.

"Jungkook!" Park Chaeyoung dẫu sao cũng đã từng vượt qua vòng thi lý thuyết cấp bằng lái: "Chỗ này phải dừng xe mà!"
Jeon Jungkook chẳng thèm để ý đến "bánh bao nhỏ quê mùa", cứ nghênh ngang xông vào.

"Hai bên đường phía trong kia toàn cây là cây, lại còn có rất nhiều động vật bé nhỏ nữa chứ! Lần trước tôi còn nhìn thấy một con thỏ rừng băng qua đường, anh lái xe thế này doạ chúng giật mình chạy nhảy lung tung thì được ích gì cơ chứ?"Chaeyoung dịu dàng giảng giải đạo lý với Jungkook: "Anh nhìn xem, xe của người khác đều đỗ ở đằng kia cả, mọi người ai cũng đi bộ vào mà."

"Cô phiền phức thật đấy!" Jungkook vừa làu bàu vừa bẻ lái, bất mãn dừng xe lại.

"Ôi, Jisoo! Em xem đằng kia có phải là Jeon Lục thiếu nhà mình đó không?" Vừa lúc vợ chồng Park Jimin đi đến, buông lời trêu chọc Jungkook.

"Bậy nào!" Giọng nữ trong trẻo lạnh lùng mang theo ý đùa cợt nhưng cũng rất đỗi dịu dàng, êm tai cất lên.

"Cũng đúng! Lục thiếu gia của chúng ta có bao giờ chưa đâm đầu xe đến trước cửa phòng khách mà đã chịu xuống xe cơ chứ?"

Vợ chồng Park Jimin bước đến gần, Jungkook nhướng mày đang tính phản pháo thì Chaeyoung ở bên cạnh đã nhanh nhảu chào hỏi: "Ngũ ca, chị Jisoo!"

Ngữ khí hoà nhã của Park Chaeyoung khiến vợ chồng Park Jimin cũng không tiện châm chọc tiếp. Jungkook bàng quan đứng nhìn hai con người không thể không lịch sự khách sáo với "bánh bao nhỏ quê mùa" nhà mình, trong lòng cười khà khà sảng khoái: Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, để xem sau này hai người còn dám ức hiếp tôi nữa không!

***

Bae Joohyun là con gái út của Bae tư lệnh, trên bà còn có một người chị gái Bae Jooyeon, xinh đẹp giỏi giang, lại thấu tình đạt lý và dịu dàng hơn bà. Chị gái bà cũng chỉ sinh được một cậu con trai, chính là Park Jimin. Vì thế Jimin và Jungkook cùng lớn lên bên nhau, tình cảm giữa hai người còn hơn cả anh em ruột thịt.

Jimin cưới một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành tên là Jisoo. Kim Jisoo với mẹ chồng cùng một trường phái tiểu thư khuê các nên Jeon phu nhân không mấy thích thú.

Chaeyoung lại khác với Jisoo. Khi ông nội cô còn làm cảnh vệ cho Bae tư lệnh đã có mối giao hảo rất tốt với cả nhà họ Bae, cả hai chị em Jeon phu nhân đều gọi ông là "chú Park" rất thân mật. Bây giờ Park Chaeyoung lấy Jeon Jungkook, đã thân lại càng thêm thân, người nhà họ Bae ai nấy đều yêu quý cô. Bae tư lệnh dặn đi dặn lại: "Chaeyoung, nếu Tiểu Lục mà bắt nạt con thì đừng khách khí với nó. Cứ nói cho ông biết, ông sẽ lấy roi ngựa ra trị nó ngay!"

Jungkook nghe vậy "Hứ" một tiếng đầy bất mãn, Chaeyoung lập tức ngồi ngay ngắn, nói đỡ cho anh: "Jungkook rất tốt, anh ấy sẽ không bắt nạt con đâu ạ!"

Bae Jooyeon thấy vậy mỉm cười duyên dáng, trêu chọc đôi vợ chồng nhỏ: "Sao vẫn còn một Jungkook, hai Jungkook thế nữa? Hai đứa ở nhà cũng gọi nhau như vậy à?"

Chaeyoung đỏ mặt. Jungkook thấy thế liền dang tay ôm Chaeyoung vào lòng, thân mật cụng đầu mình vào trán cô: "Ở đây không có người ngoài, em đừng xấu hổ!"

Có lẽ là do thời tiết đang dần chuyển lạnh nên vòng ôm của Jungkook vô cùng ấm áp, khuôn mặt trẻ con trắng trẻo, tươi tắn của Chaeyoung đỏ hồng lên, cô lắp ba lắp bắp khẽ gọi một tiếng: "Kook à!"

Bộ dạng xấu hổ ngọt ngào của cặp vợ chồng mới cưới khiến ai nhìn cũng cảm thấy hạnh phúc. Người lớn trong nhà đều cười vui vẻ, thậm chí còn tới tấp bắt cô phải thay đổi cách xưng hô với mọi người. Park Chaeyoung ngượng chín mặt lắp bắp gọi tên từng người một.

Jeon phu nhân thấy thế lại không vui chút nào, muốn bảo vệ cô con dâu ngoan ngoãn, liền trừng mắt bất mãn với chị gái: "Chị cũng có con dâu đấy thôi, sao cứ bắt nạt con dâu nhà em thế? Lúc Jisoo vào nhà chúng ta cũng có gọi tên từng người một như vậy đâu. Định ức hiếp Chae Chae thật thà nhà em đấy à?"

Bae Jooyeon không hề có ý định dừng lại, coi cô em gái trẻ con này cứ như không khí. Jisoo thấy tình hình không ổn liền vội vàng đổi chủ đề, hỏi Chaeyoung: "Chaeyoung, sức khoẻ của bố em giờ ổn rồi chứ?"

Bae Joohyun "Hừ" lạnh một tiếng, cướp lời : "Đã khỏi từ lâu rồi, người ta đã đi làm trở lại rồi."

"Chaeyoung, nói với mẹ con khi nào rảnh thì sang đây chơi nhé, con về đây rồi mẹ con ở nhà một mình chắc buồn lắm!" Bae tư lệnh phu nhân lại nói: "Kook à, con có thời gian thì thường xuyên dẫn Chaeyoung về nhà thăm nhạc phụ nhạc mẫu, người ta gả con gái độc nhất cho con, con phải quan tâm đến hai người nhiều hơn đấy!"

Jungkook đang vân vê chơi đùa tay của "bánh bao nhỏ quê mùa", không để ý liền buột miệng đáp: "Bọn con ngày nào chẳng qua đó ăn cơm tối."

"Hai đứa hôm nào cũng qua đó ăn tối?" Jeon phu nhân kinh ngạc thốt lên.

Jungkook biết mình lỡ lời, lập tức cười lấp liếm: "Mẹ... Chaeyoung giờ đi làm rồi nên tụi con cũng không thường xuyên sang nữa, sau này hai đứa con sẽ về nhà mình ăn cơm!"

"Hai đứa hôm nào cũng qua đấy..." Jeon phu nhân có vẻ rất tổn thương: "Sao không đưa mẹ đi cùng? Mẹ thích ăn tương cay mẹ Chae Chae làm lắm!"

Jeon lão gia đã quá quen rồi nên chỉ thấp giọng ho khan hai tiếng, trong khi cả nhà họ Bae đều xấu hổ quay mặt đi nơi khác.

***

Bae tư lệnh quen ngủ sớm, sau bữa cơm mọi người dần tản đi hết. Jungkook là người ở lại cuối cùng, khi ra khỏi cửa trời đã tối đen, không khí rất tốt, ánh trăng sáng dẫn lối con đường hai người đang dạo bước. Xe vẫn chưa vào đến nơi nên họ quyết định đi bộ ra ngoài. Jungkook cứ lặng yên không nói chuyện. Thật ra cả ngày hôm nay anh cũng không nói gì nhiều, rất khác với ngày thường. Thấy Jungkook giữ im lặng nên Park Chaeyoung cũng chỉ lặng lẽ sóng bước đi bên anh. Ánh trăng lung linh in bóng trên con đường dài, bóng cây đung đưa trong gió... Bỗng Jungkook hét lớn: "Cẩn thận!"

Chaeyoung sợ hết hồn, hai tay theo bản năng níu chặt lấy người bên cạnh, trốn sau lưng Jungkook, mặt mày tái mét. Jungkook thấy trò đùa của mình thành công, liền cười thật lớn.

"Này!" "Bánh bao nhỏ quê mùa" tính tình dễ chịu cũng phải nổi giận rồi: "Sao anh lại làm vậy?"

Jeon Jungkook thấy thế càng cười sảng khoái, Chaeyoung xụ mặt nhìn anh đầy vẻ khinh thường: "Thật là trẻ con!"

Jungkook nhướng mày: "Ngứa da hả? Dám mạnh mồm mạnh miệng với tôi sao?"

Park Chaeyoung không nói gì, chỉ trừng đôi mắt to tròn với anh. Jungkook trước nay chẳng ngại trợn mắt thi với ai bao giờ, cũng trừng trừng nhìn cô.

Có lẽ là do ánh trăng quá đẹp, hoặc do trợn mắt trừng nhau một hồi lâu, cũng có thể là vì một lý do nào đó, Jeon Jungkook cảm thấy gương mặt trẻ con bình thường trước mặt anh bỗng trở nên... xinh đẹp lạ thường.

Khụ khụ... Jungkook không thèm nhìn nữa: "Đi, về nhà thôi!"

Park Chaeyoung vốn là một đứa trẻ ngoan, thấy anh ta đã nhận thua rồi nên cũng không chấp nhặt. Cô tha thứ cho Jungkook, rồi ngoan ngoãn "chạy bước nhỏ" theo sau anh.

Nguyên nhân khiến cô phải "chạy bước nhỏ" là vì bước chân của Jungkook quá dài, mà anh thì vẫn cứ nắm tay cô bước đi.

Cả ngày diễn vở vợ chồng mới cưới, hai người cơ hồ cũng rất nhập vai.

***

Hôm sau là chủ nhật, cả hai người đều không phải đi làm.

Park Chaeyoung làm bữa sáng xong liền lên tầng gọi Jungkook dậy. Trong phòng rất yên ắng, tìm quanh một hồi không thấy ai, cô tưởng anh ra ngoài chạy bộ nên quay vào phòng tắm tính thu dọn quần áo bẩn của anh. Ai ngờ cửa vừa mở ra, ai đó trên người chỉ còn độc một chiếc quần lót "kiệm vải" màu trắng bó sát đang đứng trước gương khoe cơ bắp.

"Cô..." Jungkook hoá đá.

"Tôi..." Chaeyoung cũng đờ người.

Một hồi lâu sau hai người mới bừng tỉnh, người trốn vào trong, người cuống cuồng chạy bổ ra ngoài. Trong tình cảnh vừa vội vàng vừa xấu hổ, người bên ngoài đụng phải cánh cửa mới khép được một nửa, người bên trong lại nhảy vào cái bồn tắm không có nước, thế là sau một loạt các tiếng động "binh, bốp, cốp, cộp", cả hai đều đau đớn rên xiết.

***

Jungkook bước chân cứng ngắc đi xuống nhà, Park Chaeyoung đang ngẩn người ngồi trước bàn ăn xém chút vùi mặt vào bát cháo.

Mặt cô đỏ hồng như thể mặt trời đang dần nhô lên sau lưng mình, "một nhúm" phơn phớt hồng bên bàn ăn không hiểu sao lại khiến cho người ta có cảm giác thật tao nhã thanh tú, thật đẹp đẽ! Tần Tống dường như bị ánh sáng rực rỡ rọi thẳng vào mắt, ngẩn người mất một lúc rồi mới ngồi xuống, cúi đầu lặng lẽ ăn.

Cứ tưởng nha đầu này thuần khiết lắm, sự việc lúng túng ban sáng khiến Jungkook cảm thấy có chút bất nhã, nên cả buổi sáng chẳng hề kiếm chuyện với cô. Nhưng đến trưa, anh "vô tình" đi thị sát phòng cô, phát hiện Chaeyoung đã kể chuyện này với La Lisa...

"Kích cỡ ra sao?" Lisa gấp gáp buôn chuyện trong tin nhắn.

Cái đồ đại háo sắc này! Jeon Jungkook giận dữ, tay run run mở hộp thư đã gửi xem Park Chaeyoung trả lời thế nào.

"Một bọc... bự lắm!"

Sét đánh ngang tai, Jeon Jungkook đứng chôn chân tại chỗ.

Được rồi, xem ra "bánh bao nhỏ quê mùa" này cũng... thành thực.

Đúng lúc Jungkook đang ngây người ra thì di động có âm báo tin nhắn đến, là của La Lisa...

"Không có hình thì không có bằng chứng."

"Bằng chứng cái đầu cô ấy!" Jungkook ra tay nhanh như chớp, dữ dằn nhấn nút trả lời.

Vừa nhấn nút gửi đi, Jungkook đã cảm thấy không ổn rồi, nhưng còn chưa kịp huỷ thì chuông điện thoại đã vang lên: Là Lisa gọi đến!

Đúng lúc này, trong phòng tắm đột nhiên vang lên tiếng mở cửa, Jungkook nhanh nhẹn ném thẳng chiếc điện thoại vẫn đang reo inh ỏi trong tay ra ngoài cửa sổ...

***

"A..." Chaeyoung đẩy cửa bước ra, bị Jungkook đứng sững ở bên ngoài dọa cho giật mình: "Anh ở trong này làm gì thế?"

Jungkook ấp úng "Tôi... tôi" cả nửa ngày rồi mới nghiêm mặt lại: "Sao cô không đem quần áo bẩn của tôi đi giặt hả?"

Park Chaeyoung đỏ mặt, sau khi thấy anh bán khỏa thân hồi sáng, cô liền đóng cửa bỏ chạy, đến giờ vẫn không dám lên tầng: "Hình như hồi nãy tôi nghe thấy di động của tôi kêu?" Cô lúng túng cúi đầu tìm điện thoại, lảng sang chuyện khác để khỏi mắc cỡ.

"Làm gì có chuông nào đâu!" Jeon Jungkook khẳng định: "Cô nghe nhầm rồi."

Park Chaeyoung sững người, ngẩng đầu chăm chú nhìn Jungkook.

Ánh mắt của cô "kỹ sư thiết kế tâm hồn" này thực sự trong trẻo, đúng lúc Jungkook sắp đỡ không nổi, đang tính chủ động nhận lỗi thì cô lại bất giác gật gật đầu: "Cũng phải... Tôi hay nghe nhầm lắm."

Jungkook nghe vậy thầm thở hắt ra một hơi.

"Nhưng mà điện thoại của tôi đâu rồi nhỉ?" Chaeyoung sau một hồi ngẫm nghĩ lại bắt đầu tìm kiếm: "Jungkook, anh thử gọi vào số tôi xem... Ơ kìa! Anh chạy đi đâu thế?"

***

Điện thoại của Chaeyoung biến mất, thật sự biến mất rồi.

"Này! Cái này cho cô!" Jungkook đi ra ngoài "tản bộ" về, ném cho Chaeyoung một chiếc di động nắp trượt màu hồng phấn.

"Không cần đâu. Sáng nay tôi còn nhắn tin với Lisa mà, chắc là lẫn đâu đó trong phòng thôi, để tôi tìm lại." Chaeyoung xua tay từ chối.

Nghe nói nhân duyên do trời định( kookrose chuyển ver)Where stories live. Discover now