Ngoại truyện 11: Miền Nam (1)

1.3K 71 2
                                    

“Hôm đó em với giáo sư đang ăn cơm ở tiệm ăn ngoài đại học Lĩnh Nam, thì gặp được một tiên sinh dạy học ở Anh Đức, họ Tư Đồ.”

“Si tou?”

“Là một họ chữ Hán. Trước kia Tư Đồ tiên sinh này đọc cổ thư, tham gia kỳ thi của triều Thanh nhưng không đỗ. Giờ đổi triều đại rồi, đến thành Quảng Châu, học mấy năm ở trường Chúa cứu thế, nhờ đó mà quen giáo sư Hằng. Tư Đồ tiên sinh vừa nhìn em, bèn hỏi em có biết một cô gái Thanh Viễn tên là Trần Mộng Khanh không, em nói em không biết. Ông ấy nghĩ ngợi rồi cười bảo, tuy em giống cô ấy nhưng lại là hai người trái ngược hẳn nhau. Cũng vì vậy nên thấy em thoải mái dùng tiếng Anh nói chuyện với giáo sư, ông ấy mới cố ý hỏi thế, bởi vì ông ấy từng gặp một cô gái có bề ngoài giống em, nhưng khí chất lại khác hẳn, cảm thấy bỡ ngỡ.”

“Hai phẩm chất hoàn toàn không liên quan lại cùng tồn tại, lần đầu tiên gặp em anh cũng thấy kỳ lạ.”

Hoài Chân đang định nói tiếp, chợt phát hiện có điều không đúng, cô ngẩn người, buột miệng hỏi, “Anh từng gặp Trần Mộng Khanh rồi?”

Anh không chối, “Tàu Santa Maria sẽ cho khách khoang hạng nhất lên tàu đầu tiên, tránh để vài người khách bài Hoa gặp phải người Hoa trên tàu. Anh đứng trên ban công tầng chót thấy cô ấy. Quần áo rất nổi bật, như thể cố ý muốn để người ta biết ‘nhà cô gái này có tiền, nhưng lại rất ngốc’.”

Cô nhớ lại ánh mắt hoài nghi của anh khi ở trong thang máy, cùng với sự vô lễ “mời” cô ra khỏi phòng tắm sau đó, thì ra đó không phải là ấn tượng đầu tiên, nhất thời cứng họng.

Anh hỏi tiếp, “Sau đó thì sao, vì sao tiên sinh kia lại nói với em chuyện của Trần Mộng Khanh.”

“Em nói, ‘Có lẽ em và cô ấy có duyên, không bằng chú kể tôi nghe chuyện của cô ấy đi?’ Tư Đồ tiên sinh bèn nói, ‘Cũng được, đúng lúc tôi dạy học ở gần đây, cô gái như Trần Mộng Khanh không hề hiếm gặp ở Trung Quốc, cô cứ coi như nghe kể chuyện là được.’ Anh biết đấy, người Trung Quốc gặp người xứ lạ, thật sự rất tin vào duyên phận.”

Một phần câu chuyện về Tiểu Lục gia cũng nghe được từ chỗ Tư Đồ tiên sinh. Năm xưa thế lực của Hồng gia hoạt động ở Nam Trung Quốc, mà Tư Đồ tiên sinh cũng có chút tên tuổi ở đó. Năm ấy Tiểu Lục gia về quê xem mặt, Hồng gia nhờ người tìm Tư Đồ tiên sinh bắc cầu quan hệ, nên cũng biết được không ít chuyện về Tiểu Lục gia và Diệp Thùy Hồng. Ghép lại với nhau, xâu chuỗi với những chuyện Hoài Chân nghe được ở phố người Hoa, cô đã khắc họa được một trang trong tình sử dày cộp của Tiểu Lục gia.

“Không phải Diệp Thùy Hồng là A Lục đấy chứ?” Cô nói, “Nếu không lúc qua trạm di trú Thiên Thần, chắc chắn sẽ có người phát hiện.”

“Em cũng biết mà, chỉ có đàn ông qua trạm di trú trên đảo Thiên Thần mới cần cởi quần áo kiểm tra.”

Hoài Chân ngắn ngón tay trầm tư, “Cho nên…”

“Cho nên, đàn ông qua trạm di trú chắc chắn là đàn ông, còn phụ nữ thì chưa chắc. Có một bộ phận người đặc biệt, báo với hải quan là nam nhưng lại không có bộ phận đặc biệt của phái nam. Rất ít gặp, anh cũng mới chỉ nghe thấy một người, từ Bắc Bình đến Mỹ.”

Kim Sơn Hồ Điệp - Duy Đao Bách Tích [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ