Chương 15: Sau này

328 40 5
                                    

Tôi gác lại mọi cảm xúc đau khổ, cố gắng tập trung vào mục tiêu của cuộc đời mình. Học, lấy bằng tốt nghiệp, và kiếm một công việc nào đó.

Bức tranh ấy vẫn nằm nguyên vẹn trong ngăn bàn của tôi, như thứ tình cảm giấu kín của bản thân, như một kỉ niệm mà cả cuộc đời tôi sẽ nhớ mãi.

Sau khi cậu đi, tôi chỉ hỏi về thông tin của cậu từ Sana đúng một lần. Nhưng chị cũng chỉ biết lắc đầu.

Ngay cả chị cũng không biết cậu đi đâu, và làm gì.

Tôi nghĩ, nếu như cậu ấy đã muốn cắt đứt mọi thứ về mình với cuộc sống ở đây, coi mọi thứ như một đoạn kỉ niệm sau này, vậy thì tôi cũng bằng lòng phối hợp.

Tôi lao đầu vào học hành suốt những năm tháng ấy, bỏ qua hết mọi lời rủ rê đi chơi của bạn bè, tôi lại quay về là cô gái của những năm tháng trước khi cậu xuất hiện.

Cậu bước vào thế giới của tôi, kéo tôi ra khỏi "hầm tối" do chính bản thân tôi tạo ra, rồi lại để tôi mắc kẹt ở đó một lần nữa và biến mất.
-
Thời gian cứ chầm chậm trôi đi, tôi cuối cùng cũng kết thúc những năm tháng sinh viên. Tôi quyết định học cao hơn nữa, tất cả vì mục tiêu bằng thạc sĩ mà tôi luôn ấp ủ trong lòng.

Kết thúc đại học, tất cả chúng tôi đều phải ra đời, cảm xúc ai nấy cũng đều hụt hẫng, có đứa còn bật khóc nức nở, vài cặp đôi thì lần lượt chia tay vì tương lai sau này của mình. Tôi đứng giữa sân trường, bấm điện thoại, lũ bạn cùng lớp lại đang hẹn hò nhau đi dự tiệc mừng kết thúc đời sinh viên. Cũng còn sớm, lại không muốn về nhà, tôi cũng đồng ý đi cùng tụi nó luôn.

Tất cả chúng tôi hẹn nhau ở một quán ăn, lâu lắm rồi cả lớp mới có dịp ngồi ăn uống với nhau. Đứa nào cũng thi nhau ôn lại chuyện cũ. Trong lớp cũng có mấy cặp đôi "kết" nhau, có đứa còn thông báo kết hôn, có đứa phải ra nước ngoài.

Bỗng có một đứa trong đám giơ tay hỏi:

"Nè nè. Chúng mày còn nhớ Tzuyu không?"

"Ai cơ? Chou hot girl khối mình á?

"Ừ nhỉ, giờ mới để ý, lâu lắm rồi chả liên lạc được."

"Chou Tzuyu đi đâu rồi nhỉ?"

Không khí hiếu kì bao trùm căn phòng. Tôi vô cùng bối rối khi nghe thấy chúng nó nhắc tới cái tên mà đã lâu rồi tôi chưa được nghe từ miệng người khác. Từng câu hỏi của lũ bạn như những nhát dao xoáy vào tim tôi. Đã lâu rồi, nhưng tôi không thể quên được.

Ừm... cũng gần năm năm rồi đó nhỉ?

Lea - một trong những người bạn thân thiết nhất của tôi, hồn nhiên quay sang nhìn tôi mà hỏi:

"Chaeyoung cũng không biết à? Hai người thân nhau lắm mà?"

Câu nói của Lea khiến hàng loạt ánh mắt hiếu kì đổ dồn về phía tôi. Tôi cố kiềm chế không để lộ gì, lắc đầu:

"Không biết."

Lũ bạn thở dài thất vọng, lại quay sang nói về chủ đề khác.

Tôi bóp chặt lon nước trong tay, cố gắng nghĩ tới chuyện khác.

Đêm hôm đó, tôi không ngủ được. Nỗi thổn thức, tiếc nuối đã bị chôn vùi từ lâu nay lại một lần nữa trỗi dậy trong lòng tôi.
-
Sau này, tôi tốt nghiệp Thạc Sĩ, làm về mảng khoa học. Ở đó tôi gặp được một người đàn ông, là đồng nghiệp của tôi, chúng tôi nói chuyện, hợp tác, giúp đỡ lẫn nhau rất nhiều trong các dự án.

TzuChaeng - Mưa Thụy SĩNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ