Chương 14: "12151350"

397 45 8
                                    

Sau hai ngày nằm nhà li bì, tôi cũng khỏi ốm. Lại trở về với những ngày tháng tới xưởng làm, rồi lại về nhà, về nơi mà chỉ còn lại mình tôi.

Tôi đã chuyển tới một căn hộ cho thuê nhỏ thay vì ở phòng khách sạn kia, dù sao nếu tính sống ở Thuỵ Sĩ lâu dài thì không thể bám trụ ở khách sạn mãi được.

Dạo gần đây, tôi mất ngủ, cứ thỉnh thoảng lại tỉnh dậy giữa đêm, vô thức nhìn ra ngoài trời.

Có lẽ đây là hậu quả của việc nhớ lại quá nhiều chuyện mà đáng lẽ nó phải nằm im ở quá khứ chăng? Tôi nhận ra, căn bệnh mất ngủ của mình luôn có liên quan tới cậu ấy.

Tình trạng này làm tôi nhớ tới những năm tháng đó, khi cuộc sống của tôi chẳng còn cậu.
—•—
Hơn 10 năm trước.

Tôi và Tzuyu cuối cùng đã làm lành với nhau. Chiến tranh lạnh diễn ra trong âm thầm và cũng kết thúc trong thầm lặng.

Chúng tôi vẫn như mấy ngày trước đó, có điều cậu ít tránh mặt tôi hơn.

Cũng gần hết năm học, năm sau chẳng biết được gặp nhau mấy lần vì chúng tôi nghe đồn năm tới sẽ chuyển ban, ai chung một ngành nghề thì học chung một phòng với nhau. Thời gian thì hẹp chỉ tính bằng cái đốt ngón tay, có khi đây là năm cuối cùng lớp chúng tôi gặp nhau mất.

Vì thế, bọn nó bắt đầu bày ra một trò mới, viết đủ thứ kỉ niệm trước khi chia tay với nhau.

Hôm đó, chẳng hiểu rỗi việc và gan to cỡ nào, tôi vẽ mấy cái hình lên vở của cậu rồi cười hì hì "Làm kỉ niệm đó!"

Cậu cũng chẳng nói gì, chỉ rút cái bút ra, viết lại một hàng số lên vở tôi.

Kí hiệu gì sao?
-
"'12151350'?" - Lu Jie đăm chiêu nhìn vào mấy con số trong hình rồi lắc đầu: "Tớ chịu thôi, ở chỗ chúng tớ chẳng có ám hiệu nào như này cả đâu."

Vài cô bạn khác cũng chạy ra nhìn vào tờ giấy trên tay Lu Jie, một cô nàng trong đó cười tủm tỉm:

"Cậu phải tự tìm hiểu đi nhé, người đưa cho cậu sẽ rất vui nếu cậu tự tìm ra đó. Nhìn cái đồng hồ kìa!"

Tôi nhìn theo hướng tay cô bạn chỉ đầy khó hiểu rồi thất vọng trở về lớp. Tôi đã thử hỏi một số đứa quen biết, nhưng ngoài không biết ra thì là "tủm tỉm cười ám muội".

Ngay cả Sana cũng....

"Cái này... em nên tự tìm hiểu đi. Con nhóc Tzuyu đưa cho em chứ gì?" - Chị ta vừa nhìn tôi vừa che miệng cười hihi.

Sana khẽ quơ chiếc đồng hồ đeo tay trước mặt tôi:

"Nhanh lên nhé, thời gian không chờ em đâu."

Lại là đồng hồ.

Rốt cuộc nó đóng vai trò gì trong chuyện này?
-
Tôi quyết định hỏi thẳng thắn cậu ấy, dù sao tôi cũng cố hết sức rồi mà chẳng thể nghĩ ra.

TzuChaeng - Mưa Thụy SĩNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ