Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tiên sinh, đây là thứ cách đây vài ngày ngài bảo tôi tìm người làm, ngài xem, có được không?"
Chú Bạch cẩn thận từng li từng tí đặt cái hộp xuống trước mặt Dư Tẫn.
Trong hộp là một cái trâm ngực, ở giữa khảm nạm ngôi sao kia.
Đầu ngón tay Dư Tẫn phất qua trên ngôi sao: "Chú Bạch..."
"Tiên sinh."
"Trước đó tôi hỏi chú, hiện tại tôi thu tay lại còn kịp không đúng không."
"... Vâng." Chú Bạch cúi thấp đầu.
"Chú xem, có người lựa chọn thay tôi rồi."
Chú Bạch cũng không hiểu tin nhắn, chỉ cảm thấy gần đây rung chuyển đến kịch liệt, cũng không biết là ai ra tay.
Nhưng tình huống hiện tại, đối với Dư gia đúng là có lợi nhất.
Chú Bạch cũng không nghĩ đến trên người Sơ Tranh, dù sao cô chỉ có một mình, sao có thể hoàn thành nhiều chuyện như vậy.
Dư Tẫn cầm lấy cái trâm cài ngực kia, đứng dậy, đi đến bên giường, cúi đầu nhìn xuống.
"Cô ấy nói không cho phép tay tôi tiếp tục nhuốm máu tanh. Tôi không thể từ bỏ toàn bộ Dư gia, cho nên, hiện tại Dư gia đứng ở chỗ cao nhất, từ nay về sau, tôi cũng không cần tiếp tục đụng vào những thứ dơ bẩn kia nữa."
Cô cho mình một con đường.
Một con đường không cần lựa chọn.
Đáy lòng chú Bạch ẩn ẩn có chút chấn động, 'cô ấy' trong miệng tiên sinh là Tống tiểu thư sao?
Gần đây đúng là Tống tiểu thư đi sớm về trễ, ngay cả tiên sinh cũng không gặp được cô.
Ngón tay Dư Tẫn nhẹ nhàng phất qua mặt ngoài ngôi sao: "Chú Bạch, tôi muốn chú đi làm một chuyện."
Chú Bạch ngăn chặn nghi vấn nơi đáy lòng: "Tiên sinh ngài nói đi."
"Làm Dư gia lui ra ngoài." Dư Tẫn quay người: "Triệt để tẩy trắng."
Chú Bạch hơi kinh ngạc: "Tiên sinh, đã đi đến bước này, hiện tại từ bỏ, chẳng phải rất đáng tiếc sao."
"So với cô ấy, có gì đáng tiếc."
Dư Tẫn cài cái trâm ngực kia lên quần áo, thiết kế phi thường khéo léo, phối trên quần áo, vô cùng hài hòa.
"Đi làm đi."
Thật lâu sau chú Bạch thở dài: "Tiên sinh, cho dù ngài muốn, cũng không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành, chuyện này đến từ từ sẽ đến."
Triệt để tẩy trắng làm gì dễ dàng như vậy.
Năm đó Dư gia tẩy trắng trên bề mặt nổi, phải dùng bao lâu? Mười năm! Dư lão gia dùng tròn 10 năm để làm.
Có nhiều thứ, liên quan quá sâu, sẽ rất khó rời đi.
Dư Tẫn từ bỏ cơ hội tốt như vậy, chú Bạch không đồng ý.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Quyển 6) [Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! - Mặc Linh
General FictionTên gốc: 快穿:男神,有点燃! Tên hán việt: Khoái xuyên: Nam thần, hữu điểm nhiên! Tên truyện: Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! Tác giả: Mặc Linh Thể loại: Ngôn tình, cổ đại, hiện đại, xuyên nhanh, hệ thống, tình cảm, khoa học viễn tưởng, hài hước, HE...