Chap 1:Định mệnh cuộc sống, ta hờn!!

3K 264 9
                                    

Vào một buổi sáng đẹp trời và bình yên nọ, ở một thành phố ấy, có một ngôi nhà ngói đỏ kia, mà trong nhà lại có một cục bông màu trắng đang thoải mái nằm ngủ trên giường và cái đồng hồ bên cạnh đang điểm 6giờ 49phút 58giây.

Hai giây tiếp tục trôi quá, cái đồng hồ vừa vặn điểm 6giờ 50phút thì...

"Reng...reng..." Tiếng chuông kêu lên inh ỏi khiến cái cục bông trên giường nhúc nhích một tí. Cái chăn được mở ra, một cô gái với mái tóc màu nâu ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở cầm cái đồng hồ lên, bật thốt:"Xời, tưởng gì ghê gớm, mới có 6giờ 50phút à..."

"Ối đm, trễ học cmnr. Trời ơi, đồng hồ ạ, sao mày không kêu tao sớm hơn chứ!!!" Nhận ra có chút sai sai, cặp mắt lục bảo mở to hết cỡ, khuôn mặt đầy hoảng hốt chạy vào nhà tắm.

Sau khi giải quyết việc cá nhân, cô xuống bếp rót một ly sữa để uống rồi phóng thẳng ra khỏi nhà, chạy thục mạng đến trường. Nhưng, trong lúc hấp tấp, có lẽ cô quên để ý rằng... Cái Bình Sữa đã hết hạn từ ngày hôm qua rồi!!! Ta có thể đảm bảo rằng, con bé sẽ làm bạn với nhà vệ sinh cả ngày:))

"Ách, cuối cùng cũng tới!" Sau khi tốn 10phút chạy thục mạng, hiện tại cô đang đứng trước cổng trường. Dùng tay lau đi mồ hôi trên trán, bản thân tự cảm thán về tốc độ thần thánh chạy tới trường. Vuốt lại mái tóc nâu ngắn ngang vai, cô tiêu soái vào trường bằng cách...leo tường!! Thật đấy, thời học sinh mà, ai chắc cũng từng có một lần đi nhưng bà này là thường xuyên rồi.

Bạn hãy nghĩ rằng 1 tuần có 7 ngày, mà hết 6 ngày đều leo tường, cứ thế mà nhẩm với 1 năm bà Bằng đi trễ mấy lần đi. Ta thì không biết âu, đừng hỏi cho tốn công:))

"Bịch" đôi giày vừa chạm đất, cô phủi lại cái váy của mình. Sau đó bước đi hiên ngang vào sân trường, thu hút hàng trăm ánh nhìn từ các lớp và đương nhiên sẽ có những ánh nhìn vô cùng nóng bỏng và cuộc rượt đuổi thường xuyên từ những người được cho là 'nổi ám ảnh ' của các học sinh. Hay nói cách khác, đó là mấy ông thầy giám thị cute phô mai que!!

"Hạ Vũ Bằng!! Cô mau đứng lại cho tôi. Hôm nay không bắt được cô thì tôi sẽ bỏ làm tổng giám thị!!!" Thầy tổng giám thị hét lên, cái đầu trọc bóng loáng dưới ánh nắng mặt trời càng làm tăng nên vẻ đẹp của nó. Thầy hì hục chạy tới chỗ cô.

"Plè, hôm nào thầy cũng nói vậy nhưng có bao giờ bắt được em đâu. Thôi, em đi trước đây, haha.." cô quay sang lè lưỡi trêu thầy giám thị rồi xoay người chạy. Vừa chạy được vài bước thì cái bụng nó kêu lên"ọt...ọt.."

"Ối đm, cái bụng ta đau vl!!!" Cô nhíu mày, mặt nhăn như khỉ ăn ớt ôm lấy cái bụng. Cố gắng lê lết từng bước đi, đằng sau là thầy giám thị đang chạy tới, khoảng cách ngày càng một gần ra.

"Chết tiệt!!" Cô thầm chửi. Thầy giám thị đặt tay lên vai cô, khuôn mặt đằng đằng sát khí gầm gừ:"Cuối...cùng cũng bắt được cô rồi, hừ...hừ..."

" Thầy bỏ tay ra đi, em có việc bận cần giải quyết, thật đấy" cô nài nỉ xin thầy giám thị, hai chân run bần bật, nhưng thầy vẫn chối bỏ:"Nói dối cũng vô ích, mau theo tôi về phòng giám thị."

[Đn HxH]Vạn Sự Ốc việc gì cũng làm, chỉ cần bạn có tiềnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ