Từ lần Mục gia xảy ra chuyện không vui, Mục Táp chưa bao giờ chủ động gọi điện hỏi thăm tình hình bên ấy. Giữa trưa hôm nay, Mục Táp đang tập trung kiểm tra chi tiết bản kế hoạch, chuẩn bị trình lên cấp trên đánh giá, thì nhận được điện thoại của bà Kiều Tuệ Tuệ.
"Táp Táp, mai thứ sáu, con tan làm thì ghé nhà chơi nhé. Dì nấu nhiều món ăn ngon lắm." Thanh âm Kiều Tuệ Tuệ dịu dàng như nước chảy, tựa hồ bà đã quên những trò khôi hài hôm trước.
Nói thật, cô không để bụng việc Mục Kiều hung hăng chỉ trích phê phán cô. Dẫu sao cũng là cô sai trước. Nhưng việc gì cũng có giới hạn. Một khi Mục Kiều ngang ngược đụng chạm mẹ cô, thì mọi chuyện đã rẽ sang hướng khác .
Không để Mục Táp có cơ hội từ chối, Kiều Tuệ Tuệ nói tiếp:"Táp Táp, hôm trước con bé Kiều Kiều giận quá mất khôn, nên không chú ý lời ăn tiếng nói. Bố con đã nghiêm khắc phê bình, bảo ban lại nó rồi. Dì hi vọng, con có thể thông cảm cho em nó. Người một nhà, đôi khi khó tránh khỏi lời qua tiếng lại mà con. Quan trọng là chúng ta có thể thẳng thắn chia sẻ nỗi lòng cho đôi bên cùng hiểu. Nếu con còn vướng mắc hay khó chịu, vậy dì thay mặt Kiều Kiều xin lỗi con. Hơn nữa, dạo này tinh thần bố con sa sút, con về trò chuyện với ông ấy đi"
Kiều Tuệ Tuệ đã nói hết nước hết cái, Mục Táp khó lòng từ chối.
Chạng vạng ngày hôm sau, Mục Táp về Mục gia. Vừa vào nhà, cô liền nom thấy bàn ăn thịnh soạn bày biện trước mắt. Ngay giữa trung tâm là ba món: thịt bò xào ớt xanh, cà tím nhồi thịt băm, tôm nấu nấm, đều là những món cô mê tít .
"Táp Táp tới rồi à? Mau vào đi con." Kiều Tuệ Tuệ đứng dậy, cười nói,"Để dì đi xới cơm."
"Tống Vực đâu con?" Ông Mục Chính Khang hỏi.
"Dạ, từ sáng sớm, anh ấy đã chạy tới công ty. Hôm nay có tận bốn năm hội nghị lớn nhỏ, đến giờ vẫn chưa tan tầm bố ạ."
"Bận dữ vậy à. Con nhớ nhắc nó giữ gìn sức khỏe." Mục Chính Khang dặn dò.
Mục Kiều lặng lẽ ngồi một bên, chăm chú dán mắt vào màn hình di động, không buồn ngó ngàng Mục Táp .
Kiều Tuệ Tuệ bê bát cơm đầy, đặt ngay chỗ Mục Táp, và dùng khuỷu tay huých nhẹ Mục Kiều:"Đừng xem nữa con. Mau ăn cơm đi. Mà chị về chơi kìa, sao con không chào chị một tiếng?"
Mục Kiều dừng động tác đôi tay, miệng lầu bầu tỏ vẻ bất cần:"Con không mù đâu mẹ. Con biết ai tới nhà mình mà, cũng chả phải khách quý khách hiếm, bày đặt chào hỏi rườm rà làm gì?".
Mục Chính Khang húng hắng ho vài tiếng, bất đắc dĩ liếc nhìn cô con gái út, đoạn thu tầm mắt, quay sang bảo Mục Táp dùng cơm.
Kiều Tuệ Tuệ chủ động hỏi han tình hình công việc của Mục Táp. Mục Táp lễ phép trả lời bà vài câu. Cô vươn tay, toan gắp miếng cá chua nằm gần giữa bàn, vừa vặn Mục Kiều đặt đũa ngay đó. Hai đôi đũa chạm đầu chung một chỗ, Mục Kiều lập tức nhăn mặt, rút tay về. Bởi động tác quá nhanh và mạnh, nên tay cô ta không cẩn thận quơ đổ ly rượu của ông Mục Chính Khang.
Sàn nhà vang tiếng "xoảng", Kiều Tuệ Tuệ vội vàng khom mình nhặt ly rượu "Tôi đi đổi cái khác cho ông."
"Thái độ gì đấy hả?" Mục Chính Khang chau mày nhìn Mục Kiều, trầm giọng,"Trời đánh tránh bữa ăn, con không thể vui vẻ dùng cơm và trò chuyện với mọi người ư? Sao cứ vùng vằng, giãy nảy như đứa dở hơi thế?"
Mục Kiều đanh mặt, tức tốc đáp trả:"Chẳng qua con chỉ lỡ tay làm rơi cái ly. Bố có cần nặng lời thế không? Con thấy dạo này bố buồn cười lắm nhé, cứ chăm chăm chĩa mũi dùi vào con, bắt bẻ từng li từng tí. Sao bố thiên vị thế?"
Từ ngày Mục Kiều xúc phạm bà Trình Hạo Anh, Mục Chính Khang sục sôi lửa giận, bực bội la rầy Kiều Tuệ Tuệ. Ông trách bà quá nuông chiều, dung túng Mục Kiều, trách bà tự tay đắp nặn nên cô con gái điêu ngoa, đỏng đảnh. Kiều Tuệ Tuệ tự biết mình đuối lí, nên lặng thinh nghe chồng giáo huấn, không dám ho he nửa lời. Tuy nhiên, Mục Kiều tình cờ nghe thấy. Cô ta cảm thấy không phục, bèn chạy đến tranh luận cùng ông. Cô ta thẳng thừng trách móc ông không tôn trọng người vợ hiện tại, trong lòng chỉ khư khư ôm ấp bóng hình bà vợ trước . Cô ta lên án hành động của ông là dụng tình bất chuyên*, khiến ông nổi cơn tam bành.
*Có nghĩa là người không chung thủy, chỉ biết lợi dụng tình cảm của người khác.
"Kiều Kiều, con nói bớt vài câu giùm mẹ." Kiều Tuệ Tuệ lấy cái ly mới, đặt trước mặt ông Mục Chính Khang, và nhắc khéo con gái.
"Bộ con nói sai ư?" Mục Kiều tiếp tục ngoan cố,"Mục Táp nói láo quen mồm, trong ngoài bất nhất, ấy vậy mà bố trắng trợn che chở, bênh vực chị ta. Ngược lại, bố lúc nào cũng chì chiết, đay nghiến con. Bố bảo con cố tình gây sự? Không có lửa làm sao có khói hả bố, bố nói đi, con làm sai điều gì, sao bố lại đối xử với con như thế? Còn mẹ nữa, tội tình gì cứ phải nhẫn nhịn, chịu đựng. Mục Táp có bao giờ tôn trọng ......"
"Đủ rồi." Mục Chính Khang gằn giọng khiển trách,"Mấy ngày nay, bố đã nói hết nước hết cái mà con vẫn không chịu tiếp thu ư? Lại còn so đo những thứ không đâu, con làm bố thất vọng quá!"
"Buồn cười, đã bao giờ bố kì vọng vào con đâu." Đôi mắt Mục Kiều đỏ hoe,"Vì có Mục Táp khiến bố tự hào rồi. Dù sao trong mắt bố, con luôn kém cỏi hơn chị ta. Con không hiểu chuyện như chị ta, không thông minh, tài giỏi bằng chị ta, cư xử thua xa chị ta nữa. Con thừa nhận, bản thân mình chả mấy tốt đẹp, tật xấu đầy mình, lại còn hư hỏng sẩy thai khiến gia đình mất thể diện. Thế nhưng, con nhất quyết không đồng ý cái cách bố bao biện cho Mục Táp, khi bảo chuyện chị ta giấu giếm con là chuyện nhỏ! Ai đời làm chị như Mục Táp, ngoài mặt ra vẻ hiền ngoan, vô tội, nhưng lại ngấm ngầm đâm sau lưng em gái, trơ trẽn nhắn tin tình cảm với bạn trai của em. Thậm chí đến tận bây giờ, con vẫn không biết bọn họ đã từng làm những chuyện động trời gì nữa?"
Mục Táp buông đũa, lặng im không nói, bình tĩnh nhìn Mục Kiều trút bỏ cảm xúc.
Mục Kiều cảm nhận ánh mắt Mục Táp, liền nghiêng đầu về phía cô, đôi mắt cô ta đỏ ửng, nhìn lom lom Mục Táp "Chị khỏi bốc phét nữa. Chị lừa dối tôi lâu như vậy, sau này đừng hòng tôi tin chị một chữ."
"Tùy em thôi. Em tin hay không, chẳng ảnh hưởng tới chị." Mục Táp điềm đạm,"Sự thật vẫn luôn là sự thật. Trước kia, chị quả thật từng thích Cảnh Chí Sâm, nhưng tình cảm ấy đã sớm kết thúc. Nếu em cứ canh cánh trong lòng, suốt ngày đoán già đoán non, thì người mệt mỏi, đau đớn chính là em."
Mục Kiều cười lạnh:"Bây giờ chịu lòi đuôi cáo rồi hả? Chúc mừng chị đạt được mục đích nhé. Vì chị, tôi mất ăn mất ngủ, tinh thần hoảng loạn không yên. Đôi nam nữ vô sỉ các người đã tạo thành bóng ma tâm lí cho tôi. Trong đầu tôi không ngừng mường tượng những chuyện ghê tởm hai người có thể làm. Chị thấy tôi mỗi ngày đều sống trong bất an, đau khổ, hả hê lắm phải không?"
"Kiều Kiều!" Kiều Tuệ Tuệ run giọng,"Con đừng chọc giận bố nữa!"
Sắc mặt ông Mục đã xám ngoét.
"Em muốn nghĩ thế nào tùy em." Mục Táp nhếch miệng cười khẩy, lần nữa cầm đũa gắp thức ăn.
Thái độ Mục Táp trong mắt Mục Kiều chính là ngầm thừa nhận. Toàn thân Mục Kiều nhất thời rừng rực lửa giận. Chỉ cần tưởng tượng những chuyện trái luân thường đạo lí mà Mục Táp và Cảnh Chí Sâm có thể làm, trái tim cô ta như bị đôi tay vô hình nắm hai đầu, hung hăng xé toạc. Nỗi nhục nhã đớn đau dấy lên dữ dội, cô ta co tay thành nắm đấm, gằn từng chữ:"Mục Táp, chị là cái thứ không biết xấu hổ. Sao không dám nói thẳng, rằng chị muốn hủy hoại cuộc sống của tôi."
"Là chính em tự hủy hoại mình đấy!" Mục Táp điềm tĩnh lí luận,"Chị đã nói nhiều lần, chị và Cảnh Chí Sâm hoàn toàn trong sạch, chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với em. Nhưng em cứ thích tự mình hoang tưởng. Chị thanh minh thì em không tin, giữ im lặng thì em bảo chị hủy hoại em.Vậy thế nào mới vừa lòng em?! Chị quen biết Cảnh Chí Sâm trước em, chị thất bại trong việc theo đuổi anh ta. Đây là sự thật. Tuy nhiên, chị không có nhiệm vụ báo cáo cho em nghe. Tình cảm của chị, tình yêu đơn phương ngày đó, người chị thầm mến suốt bốn năm, chẳng lẽ đều phải rêu rao tất cả cho mọi người cùng biết? Chị không có quyền riêng tư cá nhân à?"
"Vậy còn những tin nhắn mờ ám? Chị nên nhớ, chúng xuất hiện sau khi tôi và anh ta công khai quan hệ đấy nhé!"
"Là do anh ta nhắn tin trước, viết lan man, dông dài. Chị chỉ nhắn cảnh cáo anh ta đừng quấy rầy chị nữa, không hơn. Em dựa vào đâu để nhận định, chị và anh ta nhắn tin mờ ám? Khách quan mà xét, chỉ có anh ta nhắn tin mờ ám với chị thôi." Mục Táp thẳng thắn đưa quan điểm.
Mục Kiều tức sặc máu, âm sắc run rẩy:"Mục Táp, chị tự kỉ vừa thôi nhé. Dạo này chị ra đường quên soi gương hả?"
"Chị biết hiện giờ, Cảnh Chí Sâm là bảo bối trong lòng em. Nên chị xin lỗi trước, vì nói một câu không mấy xuôi tai, loại hàng đã qua sử dụng như Cảnh Chí Sâm, giờ tặng khuyến mãi chị cũng chẳng thèm ." Mục Táp nói,"Vì thế em cứ an tâm đi nhé."
Mục Kiều giận trắng mặt, tay chân run lẩy bẩy:"Dù Cảnh Chí Sâm khốn kiếp, nhưng vẫn tốt chán so với Tống Vực chồng chị. Chị cẩn thận có ngày rước họa vào thân, đừng quên tiền sử bạo lực......"
"Mục Kiều, cô thử nói thêm một câu nữa xem!" Mục Chính Khang đập tay xuống bàn. Vì dùng sức quá khủng, nên mặt bàn chao đảo, chấn động ,"Còn nói thêm câu nào nữa, thì cô lập tức cút xéo khỏi nhà tôi ngay!"
Kiều Tuệ Tuệ chưa từng thấy Mục Chính Khang giận đến mức này, bà liên tục hít sâu vài hơi, sau xoay người đè bả vai Mục Kiều:"Kiều Kiều, con bình tĩnh lại mau, không được nói bậy nữa!"
Bầu không khí đột ngột xuống thấp, như thể bị bao trùm bởi tầng băng tuyết dày đặc.
"Tống Vực...." Mục Táp khẽ dừng một chút, rồi mới nói tiếp,"Người ngoài căn bản không hiểu anh ấy. Với chị, anh ấy cực kì ưu tú, cực kì xuất sắc. Mục Kiều, cô không có tư cách nhận xét hay cười cợt anh ấy. Anh ấy rất tốt, mẹ chị cũng vậy. Hai người họ đều người thân của chị, là những người chị nhất mực yêu quý. Nếu sau này cô còn dám sỉ nhục họ, chị không ngại cùng cô trở mặt"
Dứt lời, cô đứng dậy, đẩy ghế dựa ra, khom người chào ông Mục Chính Khang và bà Kiều Tuệ Tuệ, và dứt khoát rời đi.
Ngã tư đường mùa đông cô liêu trong cơn giá lạnh, Mục Táp lang thang vô định hồi lâu, thần trí cô mải mê phiêu lãng, nên không đoái hoài chiếc di động liên tục đổ chuông.
Đi tới khu buôn bán sầm uất nhộn nhịp, xung quanh vang vảng âm thanh trai gái cười đùa, tấu cùng tiếng nhạc réo rắt nơi quảng trường, lúc này, cô mới ý thức bản thân đã đi bộ rất lâu. Từ Mục gia đến khu buôn bán ven hồ phải đi qua hết thảy năm trạm xe buýt. Có loáng thoáng nhận ra, dường như mình đã bỏ qua mấy cuộc điện thoại.
Cô hồi hồn, móc di động ra xem. Màn hình thông báo bảy cuộc gọi nhỡ. Ba cuộc từ Mục gia, Tống Vực gọi bốn cuộc.
Đúng lúc này, màn hình nhấp nháy ánh sáng, nhạc bài hát quên nụ cười*của nhóm Ngũ Nguyệt Thiên vang lên, báo hiệu cuộc gọi đến. Mục Táp lướt nút trả lời.
* link bài hát http://mp3.zing.vn/bai-hat/Bai-Hat-Quen-Nu-Cuoi-Ngu-Nguyet-Thien/ZWZFU0OO.html
"Em đang ở đâu?" Tống Vực lo lắng hỏi,"Sao nãy giờ không nghe máy?"
"À, em đặt chế độ rung, tâm trí lơ đễnh nên không nghe thấy." Mục Táp nói,"Em ở ngay khu buôn bán ven hồ, đối diện bách hóa xx, chuẩn bị đón xe về đây ạ."
"Em đừng đi đâu cả, đợi anh tới đón em." Anh ra lệnh, còn thận trọng nhắc nhở,"Nhớ ngoan ngoãn chờ anh."
Chưa đầy hai mươi phút sau, xe Tống Vực xuất hiện trước mặt Mục Táp. Anh hạ thấp cửa kính, ló đầu cười với cô. Mục Táp nhanh chân chạy tới, mở cửa lên xe.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - SƯ TIỂU TRÁT
Lãng mạnChủ đề tình yêu là chủ đề muôn thưở của tất cả các nhà văn, là chủ đề thu hút mọi giới trẻ. Truyện Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn của Sư Tiểu Trát cũng nói đến tình yêu. Để có được một tình yêu trọn vẹn trên thế gian n...