Chương 3

655 9 0
                                    

Trước khi chính thức ra mắt người lớn của hai nhà, Mục Táp và Tống Vực quyết định hẹn hò một bữa. Hai người đi đến đường Nam Sơn dùng bữa ăn Nhật. Lúc ăn xong, Tống Vực thuận tiện hỏi Mục Táp có muốn đi xem phim không. Cô ngẫm nghĩ chốc lát rồi gật đầu đồng ý.

Vì thế, bọn họ đi đến một rạp chiếu phim đã khá cũ ở gần đó, lựa chọn xem một bộ phim kinh điển.

Mục Táp vừa ngồi xuống, Tống Vực liền đem ly trà sữa lúc nãy anh ta mới mua ở đại sảnh đưa cho cô. Cô lập tức tháo đôi bao tay bằng nhung ra, nhận lấy ly trà, tay kia xoa khẽ hai bên thái dương rồi bắt đầu xem phim.

Uống quá nửa ly trà, Mục Táp nghiêng đầu, phát hiện Tống Vực không hề chú ý đến nội dung phim, mà cúi đầu tập trung gửi tin nhắn. Nội dung tin nhắn bao gồm hàng loạt các số liệu, mật mã mà cả đời cô xem cũng chẳng hiểu. Anh ta gửi đi hàng loạt mật mã ngoằn ngòeo liên tiếp nhau, tác phong rất chuyên nghiệp.

Không hổ danh thiên tài đã đỗ đại học danh tiếng khi vừa tròn mười lăm tuổi. Cô lặng thinh ngẫm nghĩ, nhớ đến bản thân lúc mười lăm tuổi đang làm những việc gì? Đáp án đương nhiên rất tầm thường, lúc ấy cô mê mẩn shoujo Nhật*, mười móng tay thì tô tô vẽ vẽ đủ các loại màu, còn điệu đà tập tành thoa son bóng.

*shoujo Nhật: truyện tranh dành cho các thiếu nữ

Xem ra, sự chênh lệch giữa cô và anh ta không hề nhỏ.

Ánh sáng màu xanh lam trên màn hình hắt xuống chỗ bọn họ, Mục Táp nheo nheo đôi mắt, đem ly trà sữa đặt cạnh ghế ngồi.

"Phim xem không hay?" Anh ta vừa hỏi vừa gửi đi dãy số liệu, mật mã cuối cùng.

"Không phải không hay." Cô đáp,"Chỉ là đã quá quen thuộc."

Đúng lúc này, màn hình phát ra lời tự sự kinh điển của nhân vật:"Ta trước kia từng nghe nói, nếu như bị đao chém, thì tiếng máu phun trào từ miệng vết thương sẽ giống như âm thanh của làn gió thổi, nghe rất êm tai. Nhưng không thể tưởng tưởng được, lần đầu tiên trải nghiệm lại chính là tiếng máu chảy của bản thân mình."

Tống Vực nhét di động vô túi, tay vỗ vỗ trán, tầm mắt di chuyển đến màn hình lớn, song vẻ mặt lại vô cùng miễn cưỡng.

Cô thoáng xê dịch cơ thể, khuỷu tay không cẩn thận chạm phải cánh tay anh ta. Chỗ ngồi dành cho tình nhân có không gian tương đối nhỏ hẹp, nên hơi ngột ngạt. Điều đó khiến cô bồn chồn bất an, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, ngoan ngoãn đặt tay trên đầu gối, trưng ra bộ dáng của cô học trò ngoan, ngồi nghiêm túc không hề động đậy.

Trên màn hình đang chiếu hình ảnh Trương Mạn Ngọc* ngồi trước cửa sổ, u oán trông về nơi xa.

* Trương Mạn Ngọc: nữ diễn viên nổi tiếng của Trung Quốc

Mục Táp thấp thoáng thấy được hình ảnh của cô qua đoạn phim ấy. Bỗng nhiên trên mu bàn tay truyền đến làn hơi ấm, cô cúi xuống nhìn, thấy tay anh ta đang đè trên tay cô.

"Tay em lạnh quá." Dứt lời, anh ta kéo tay cô, nhét vào túi áo, nhằm sưởi ấm cho nó.

Anh ta hành động rất tự nhiên, thế nên cô cũng thản nhiên tiếp nhận.

"Anh bình thường thích xem phim điện ảnh à?" Cô hỏi.

"Không thích lắm."

"...... Vậy sao anh rủ em đi xem phim?"

"Anh nghĩ quá trình hẹn hò đều diễn ra như thế thôi, ăn cơm, đi dạo, rồi xem phim." Tống Vực rũ thấp mí mắt, giọng nói chầm chậm "Hình như đa số phụ nữ đều thích vậy."

"Anh xem bộ phim này chưa?"

"Chưa xem."

Mục Táp suông sẻ mò được đề tài trò chuyện, nên bắt đầu kể liên miên về nội dung bộ phim, tay cô phụ hoạ chỉ về hình ảnh Trương Quốc Vinh*:"Đây là Âu Dương Phong, tuổi trẻ mang theo chí khí cao ngút trời, háo hức ra giang hồ gầy dựng nghiệp lớn, bỏ lại vị hôn thê nơi quê nhà. Khi ông trở về, vị hôn thê đã trở thành chị dâu của ông. Rồi ông dần nghiệm ra chân lí sống ở đời, thứ gì mới quan trọng, cái gì chỉ là phù phiếm. Do đó ông rời khỏi núi Bạch Đà, đến nơi sa mạc, dựng tửu quán và trở thành kẻ môi giới chuyên giải quyết mọi vấn đề rắc rối của người khác......"

*Trương Quốc Vinh: nam diễn viên nổi tiếng TQ. Ông đã qua đời.

Lúc cô nói chuyện, Tống Vực lẳng lặng lắng nghe. Trong túi áo, bàn tay hai người đan xen vào nhau, anh ta bất giác tăng thêm lực nắm. Mãi đến khi bàn tay xuất hiện cơn đau nhói, cô bèn tạm dừng kể và hỏi:"Anh làm sao vậy?"

"Không có gì." Có vẻ anh ta vừa tò mò với vài đoạn phim, vừa buồn chán trước những cảnh dư thừa, nên qua quýt lắc đầu, trả lời chiếu lệ. Sau, anh ta chau mày, chỉ vào màn hình:"Đây là nhân vật nào?"

Cô ngó hình ảnh Lưu Gia Linh* đang ngồi trên lưng ngựa, đáp:"Người đó được gọi là hoa đào, thê tử của kiếm khách mù, cùng tên với chị dâu của Âu Dương Phong. Cô ta lại yêu bằng hữu của tướng công mình – Hoàng Dược Sư......"

*Lưu Gia Linh: Nữ diễn viên nổi tiếng TQ, là vợ của nam diễn viên Lương Triều Vỹ.

Mục Táp vẫn kể nội dung cho đến khi bộ phim kết thúc. Khi nhạc phim vang lên, cô rốt cuộc hỏi một câu:"Anh thích chuyện phim này không?"

"Cũng không tệ lắm." Khóe miệng Tống Vực cong cong, đưa nhận xét,"Nghe em kể còn thú vị hơn xem bọn họ đóng."

......

Xem phim xong, Tống Vực lái xe chở Mục Táp về, sẵn tiện hẹn cô thời gian đến nhà ra mắt mẹ anh ta.

Xe dừng trước cổng, hai người vừa vặn chạm mặt Mục Kiều đang muốn ra ngoài mua thức ăn khuya. Cô ta mặc bộ đồ hồng nhạt, mang đôi dép nhung, mái tóc tết thành nụ hoa trên đỉnh đầu. Lúc thấy chiếc xe màu bạc của Tống Vực, Mục Kiều hiếu kì nhìn ngó, lát sau phát hiện người ngồi trên ghế phó lái chính là chị mình, trái tim cô ta giật thót một cái, theo phản xạ liền quan sát Tống Vực đang ngồi ngay vị trí lái.

Mục Táp tháo dây an toàn, xuống xe. Ở khoảng cách gần, Mục Kiều vẫy cao bóp tiền đang cầm trên tay, hướng Mục Táp ngọt ngào kêu chị.

Bên trong xe, Tống Vực hơi nghiêng mặt, lãnh đạm liếc nhìn Mục Kiều, tay khẽ vuốt cằm.

Mục Kiều sửng sốt, lập tức cười duyên bẽn lẽn với anh ta.

Tống Vực quay mặt đi, nói hẹn gặp lại với Mục Táp, chậm rãi quay đầu xe, chạy ra tiểu khu.

"Đi mua thức ăn khuya?" Mục Táp hỏi.

Mục Kiều gật đầu, kinh ngạc cảm thán:"Em không ngờ ngoài đời, anh ta đẹp trai đến thế."

Mục Táp thản nhiên nhìn cô ta, không phát biểu ý kiến. Cô đeo túi xách lên vai, nói:"Em đi nhanh về nhanh. Ngoài này gió lớn quá, chị lên trước đây."

Mục Kiều gật đầu, hí hửng đi mua thức ăn.

Mục Táp vào nhà, trực tiếp trở về phòng mình. Cô vội vàng tẩy trang, rửa mặt thật sạch sẽ. Lát sau cảm thấy hơi khát nước, cô bèn xuống lầu, đi tìm đồ uống. Vừa đúng lúc Mục Kiều mua thức ăn trở về, đang rầm rì to nhỏ với bà Kiều Tuệ Tuệ trong phòng bếp.

"Mẹ, hồi nãy Tống Vực chở chị về đấy. Con nhìn thấy hai người ngồi trong xe. Bề ngoài anh ta nhìn bảnh bao lắm cơ."

[HOÀN] KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - SƯ TIỂU TRÁTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ