“Tiểu Lạc, nên đổi thuốc thôi.” Nguyên Hi cười meo meo nói, bưng dược trên tay bước vào.
“Không cần lau, sao cũng tốt!” Cung Lạc cự tuyệt, trước hết là vì thời gian mình hôn mê bất tỉnh, lúc đổi dược đều là Nguyên Hi cởi quần áo mình ra, chính mình làm bộ không biết, cũng không xấu hổ. Nhưng là giờ đây mình đã tỉnh, thoát y trước mặt nàng, thế nào cũng là cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên.
“Làm sao mà được, không thể để yên vảy như vậy, phải đổi dược. Hơn nữa, dù cảm thấy rất tốt, cũng phải sát dược một tí. Trên người Tiểu Lạc không có sẹo, một chút sẹo ta cũng không cho lưu. Ta nhất định phải làm cho Tiểu Lạc thật đẹp.” Nguyên Hi tuy rằng ngữ khí thập phần ôn nhu, nhưng là Cung Lạc biết, hôm nay mình không đổi dược, nàng sẽ không từ bỏ ý đồ.
“Ta nói không được là không được!” Ngữ khi cực kỳ giống tiểu bá vương, cũng không có chút thương lượng, hơn nữa lại quay hẳn đầu đi nơi khác.
“Cũng chỉ là đổi dược thôi mà, hay là Tiểu Lạc thẹn thùng, sợ ta ăn ngươi hả…” Nguyên Hi buồn cười nói, đứa nhỏ này thật sự là xấu hổ. Tiểu Lạc trở nên như xưa, mình rõ ràng không nhịn được trêu chọc nàng xấu hổ, cậy mạnh hiếp yếu.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, đại khái chính là tình huống này đi.
Cung Lạc mặt đỏ lên, hơn nữa càng căm tức Nguyên Hi, nàng biết rõ mình đang nghĩ gì, lại nói ngay lúc này, rốt cuộc là có ý gì đây? Nàng nhìn Nguyên Hi chằm chằm, hy vọng nhìn ra ý tứ gì đó, nhưng trong mặt Nguyên Hi trừ bỏ âu yếm ra, không còn gì cả, một chút cũng không phải đang tán tỉnh. Nàng rốt cuộc vẫn xem mình là tiểu hài tử mà thôi.
Nguyên Hi bị ánh mắt của Cung Lạc làm cho kinh ngạc; khi trước Tiểu Lạc cường hôn mình, ánh mắt cũng là như thế. Nguyên Hi lúc này mới ý thức được, lời nói vừa rồi, quả thực không ổn.
“Ta… ta… không có… ý tứ gì khác đâu…” Nguyên Hi có chút ấp a ấp úng.
“Ta biết. Đổi dược đi.” Không biết vì nguyên nhân gì, Cung Lạc đồng ý đổi dược, hơn nữa lại đem quần áo chậm rãi thoát xuống. Rốt cuộc Cung Lạc cũng có chút ngượng ngùng, mà đưa lưng về Nguyên Hi, lộ ra bờ vai trắng nõn. Dáng người Cung Lạc vốn mảnh mai, lần bị thương này càng làm nó gầy hơn nữa, xương cốt góc cạnh cùng độ cong đều thấy được thật rõ ràng, nhưng chung quy vẫn là một cảm giác tuyệt không thể tả, làm cho Nguyên Hi có chút mong muốn được chạm đến, tuy cũng chỉ là ý niệm chợt lóe trong đầu.
Cơ như dương chi, vô cùng mịn màng, làn da vốn trắng nõn lại có thể nhìn đến chút tơ máu, kỳ dị thế lại mang một loại mỹ cảm đặc biệt. Nữ nhân Đoàn gia, đều có một thứ mị lực không rõ, Cung Lạc cũng không ngoại lệ. Chuyện này thật làm cho Nguyên Hi có chút bần thần, Tiểu Lạc thật sự đã trưởng thành; nháy mắt đã phát ra mị lực, ngay cả mình là nữ nhân đều sợ hãi không thôi, nếu là nam nhân thì tâm còn động tới mức nào nữa đây?
Nguyên Hi dời tầm mắt, nàng cảm thấy được, đây là nữ nhân của mình, lo lắng như vậy có chút không ổn. Nguyên Hi may mắn là Cung Lạc xoay người, bằng không đã phát hiện ra chút thất thố của mình, không tốt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH][Edit Full] Nhạc Khuynh Hi~ Minh Dã
RomanceEditor: Fukahi (C1->14), còn chương 15 thoi tự edit =)) Truyện save lại chỉ để đọc ko cầu vote viếc gì hết nên đừng rì pọt mình =)) Có nhiu đó thôi