Chương 2 (1)

680 79 2
                                    

"Ý anh là gì, 'tất cả chỉ là một lời nói dối?'" Doyoung ngước mắt lên nhìn, miếng bánh Danish vẫn còn treo lơ lửng trước miệng anh. Jaehyun kéo cái ghế phía đối diện Doyoung, đặt hai tay lên chiếc bàn nằm ở giữa sảnh ăn sáng vắng tanh. "Và Johnny là ai?"

Doyoung nuốt miếng bánh, "đó không phải chuyện của em-"

"Em sẽ không để anh một mình đâu, cho tới khi anh nói với em."

"Anh ấy," Doyoung chần chừ, "chỉ là một người bạn."

Jaehyun nhướng một bên mày, "thật ư?"

"Thật," Doyoung trả lời, "anh ấy là chủ một quán café trong thị trấn, bọn anh là bạn từ hồi nhỏ."

"Okay," Jaehyun gật đầu, "vậy còn chuyện kia? Làm sao mà tất cả chỉ là một lời nói dối thôi được?"

Doyoung nhìn Jaehyun thật chăm chú, trước khi anh buột miệng hỏi, "em có còn yêu anh không?"

Gương mặt Jaehyun tái đi, câu hỏi phản xạ vang lên giữa sự sửng sốt của cậu. "Cái gì cơ?"

"Jaehyun," Doyoung nghiêng người về phía trước, "tại sao em vẫn quan tâm?"

"Em-em, cái gì?"

"Tại sao em vẫn quan tâm?" Doyoung lặp lại.

"Có lẽ em quan tâm vì anh đã gọi 4 năm cuộc đời em là một lời nói dối khốn khiếp-"

"Đó không phải lý do duy nhất, vậy nên đừng nói dối anh nữa."

"Em không nói dối!" Jaehyun gầm lên.

"Vậy nói thật đi. Tại sao em lại quan tâm?"

"Em không biết!"

"Thế em biết cái gì?"

"Em biết em vẫn còn quan tâm anh!" Jaehyun đột ngột đáp, lồng ngực phập phồng, trước khi cảm giác sợ hãi bùng nổ trong dạ dày.

Doyoung cười gượng, anh đứng dậy, cơ thể cứng nhắc và điềm tĩnh một cách quá đáng. "Tối nay gặp anh ở sảnh." Anh quay người bước đi.

"Cái quái gì?" Jaehyun thốt lên.

"Em muốn câu trả lời? Tối nay anh sẽ cho em" Doyoung đáp, và anh biến mất.

"Cái quái gì?" Jaehyun lặp lại lần nữa, nhìn chằm chằm xuống mặt bàn.

"Cái gì mới đúng đây," Jaehyun ngước mắt nhìn người giữ cửa khách sạn—Kun?—nhướng cao lông mày nhìn cậu. "Hai người cũng drama quá rồi đấy," anh ta nói và đảo mắt, "nhưng tối nay anh nên xuất hiện. Tôi khá chắc là anh chàng đó sẽ không cho anh cơ hội thứ hai đâu." Kun cầm bình nước cam đã cạn sạch và đi vào bếp.

"Yeah," Jaehyun lặng lẽ đồng tình.

Jaehyun yêu dấu,

Anh xin lỗi vì đã không biết cách giao tiếp. Anh viết những dòng hội thoại để kiếm sống, nhưng thật khó để anh có thể nói cho em biết cảm giác thực sự của mình. Nếu như anh làm thế, có thể chúng ta vẫn đang ở bên nhau. Có thể anh sẽ chẳng bao giờ phải viết những bức thư này.

Yêu em,

Doyoung

Jaehyun kiểm tra đồng hồ, những chiếc kim di chuyển chậm chạp chế nhạo cậu.

JAEDO I TRANS I ONE STEP AHEADNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ