Chương 4

6K 581 283
                                    

Suốt một tuần liền sau đó, Minhyung lại trở về với thời gian biểu vô cùng bận rộn, bị hết lớp học này đến lớp học kia chiếm lấy hầu như toàn bộ thời gian nghỉ ngơi. Lâu lâu rảnh rỗi được một chút, hắn lại chạy đi tìm Donghyuck muốn trò chuyện với em. Nhưng mà em cứ hết lần này đến lần khác nói bận bận bận, sau đó mặt mày gượng gạo nói xin lỗi rồi lánh đi chỗ khác.

Một vài lần thì Minhyung còn miễn cưỡng tin được, chứ cả một tuần hắn tìm em cũng phải bảy tám lần liền tù tì, nhưng em thì cứ mãi "bận", hết bận cái này lại bận cái kia. Rõ ràng là muốn viện cớ tránh mặt hắn.

Mà Minhyung quả thực đoán không sai, là Donghyuck cố ý tránh mặt hắn. Sáng nào em cũng đợi hẳn đến khi Minhyung đến trường rồi mới cóc cách đạp xe đến sau. Tan học lại lấp ló ở nhà xe đợi hắn trở về nhà trước rồi mới về sau.

Trước giờ hai đứa vốn dĩ luôn cùng nhau đến trường, cùng nhau về nhà, bỗng dưng một tuần này Donghyuck lại đi trễ về muộn như thế, Minhyung không khỏi cảm thấy vừa lạ lẫm, vừa trống vắng. Khó chịu đến chết đi được!

Hôm nay là thứ hai đầu tuần, tối qua hắn làm bài tập đến quá nửa khuya mới tắt đèn lên giường đi ngủ, kết quả sáng nay không thể nào dậy sớm cho được. Lúc hắn đến trường đã là sáu giờ năm mươi ba, vừa vào lớp đã vội lấy sổ trực ra rồi quăng ngay ba lô xuống ghế.

Tuấn này đến phiên lớp Lee Minhyung trực cổng rồi.

Lại nói đến em gấu nhỏ đáng thương của chúng ta, hôm nay vẫn như mọi ngày chờ Lee Minhyung đi xa một quãng mất hút rồi mới dám đạp xe theo sau. Kết quả là dù cho có chạy bạt mạng vẫn trễ chuông vào học mất rồi.

Lấm lét dắt xe đạp tới gần cổng trường em mới kịp nhận ra hôm nay "anh trai quý hóa" của em là người trực cổng, vì thế không kịp nghĩ nhiều liền quay xe muốn chuồn đi. Trốn đại tiết đầu chắc không sao đâu nhỉ? Mà nghỉ học luôn hôm nay chắc cũng chẳng làm sao. Dù gì cũng chẳng ai thèm để tâm tới em mà. Mặc kệ em đi!

"Donghyuck!" ngay khi vừa quay đi, giọng nói em không muốn nghe nhất lúc này lại chẳng kiêng dè chút nào mà vang lên từ đằng xa. "Em đi đâu đấy?"

"..." dù sao cũng không phải chuyện của anh. Lee Donghyuck hậm hực nghĩ.

"Donghyuck em đứng đó! Em mà đi anh nhất định sẽ nói lại với mẹ đó!"

Gấu nhỏ lúc này cũng phải chịu thua mà quay đầu lại, dáng vẻ chẳng có chút nào gọi là cam lòng cả.

Lee Minhyung trên tay cầm sổ trực, mặt mày nghiêm nghị nhìn em, thẳng thừng nói luôn vào vấn đề chính. "Em tránh mặt anh."

"Em không có." Donghyuck quay mặt sang chỗ khác không thèm nhìn hắn, miệng lại chối bay chối biến. "Em không có hơi sức đâu mà né tránh anh."

"Em đừng bao biện. Em nghĩ anh nhìn không ra? Tối nay em không có lịch học, tụi mình nói chuyện đi. Anh sẽ sang nhà em." giọng điệu của hắn cứng rắn như vậy, vốn dĩ là không muốn cho em thỏa hiệp tí nào cả.

Shortfic/MarkHyuck | Là emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ