Chương 1: Tướng gia hồi triều

1.7K 135 17
                                    

Đại lễ đăng cơ.

Đã đến giờ đại điển nhưng cổng lớn hoàng thành vẫn chưa đóng lại.

Tân đế ngồi trên ngai cao chín bậc nghe Đông các Đại học sĩ đọc kim sách mà nhấp nhỏm không yên. Đại điển này sao lại kéo dài thế cơ chứ. Dưới bệ rồng, ở góc Thái hậu không nhìn thấy, Thái sư không ngừng nháy mắt với Đông các Đại học sĩ, mong ông có thể nhanh nhanh mà cho qua.

Vị Đông các Đại học sĩ này thì vẫn cứ ê a, cúi xin bệ hạ xin trước thì nghĩ lo tính kế lâu dài cho nước, sau thì chiếu cố lòng suy tôn của thần dân...

Ngay cả Thái hậu cũng chịu hết nổi mà nhịp tay lên thành ghế.

Cuối cùng Đông các Đại học sĩ cũng chịu kết thúc bài diễn văn dài thường thượt của mình. Thái Sư tiến tới hai tay dâng ấn ngọc và ống kim phụng đựng chiếu nhường ngôi lên Thiên tử.

Thiên tử vừa thở phào nhẹ nhõm thì giọng thái giám lanh lảnh từ ngoài đại điện vọng vào.

"Tướng gia đến!"

Chỉ một câu ngắn gọn mà chấn động còn hơn đại pháo đăng cơ ngoài Ngọ môn, làm cho từng người trong đại điện lạnh toát sống lưng.

Kẻ đó, hắn đã trở về!

Ai nấy, bao gồm cả Tân đế không kiềm lòng được mà nhìn ra ngoài điện.

Quan bào đỏ thẫm, mũ ô sa đen.

Bổ tử hình tiên hạc, đai sừng tê.

(Bổ tử là miếng vải vuông thêu hình chim thú để phân biệt cấp bậc đính trên ngực và lưng quan phục. Quan võ thêu hình thú, quan văn thêu hình chim chóc)

Áo mũ lễ nhạc không sai một ly. Còn lại phục sức đơn giản, thậm chí bên hông không đeo thêm chuỗi ngọc bội nào. Quan bào đỏ thẫm bổ tử tiên hạc tương tự như phục sức của tả hữu thừa tướng, đương triều tam bảo, là chánh nhất phẩm. Nhưng cảm giác màu đỏ này mặc lên người đang tới lại không giống bất cứ kẻ nào tại đây.

Đỏ như lửa từ âm tỳ địa phủ, lạnh lẽo mà lại đốt người thành tro bụi.

Có thể là do làn da hắn quá trắng, tới mức không có chút hồng hào nào. Hoặc là do mái tóc hắn quá đen, không phải màu đen của thanh xuân phơi phới mà là màu đen của nghiên mực đã mài biết bao chiếu thư xử tử khai quốc công thần.

Hắn ung dung đi đến giữa điện, chắp tay ngang mày, tay áo rộng che nửa gương mặt, chỉ chừa lại đôi mắt sắc bén như lưỡi đao mài qua đá núi.

Hắn khom lưng vái thật sâu, sống lưng thẳng tắp chuẩn mực tới mức không bắt bẻ được gì.

"Thảo dân Mẫn Doãn Kỳ bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế!"

Hay cho hai chữ thảo dân, thảo dân vận triều phục nhất phẩm cáo mệnh đại thần đi kiệu từ Tây môn vào thẳng Điện Thái Hòa.

Tân đế bị một lễ của hắn làm cho chấn động, không tự chủ được bước lên nửa bước, vô thức muốn cúi người đáp lễ, miệng thốt lên, "Thái phó...".

Người thứ ba từ bên trái qua hàng đầu tiên, Thái phó đương nhiệm mồ hôi như suối.

Trước khi Tân đế mất mặt trước "thường dân" tới mức không thể vãn hồi, người đứng đầu hàng quan võ bước ra, chắn trước bệ ngọc, mặt đối mặt với kẻ mới tới, chắp tay.

[Allga] Đại gian thầnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ