"Biệt giam trắng" khiến tù nhân mất hoàn toàn ý thức, làm phần "con" lấn át phần "người", khi đó, họ chỉ mong được chết để thoát khỏi địa ngục trần gian.
---------------------------------
Cùng với biệt giam và "giọt nước tử thần", tra tấn trắng được xem là một trong ba biện pháp tra tấn tinh thần mang sức hủy diệt khủng khiếp nhất đối với tù nhân trong lịch sử nhân loại.
Cũng giống như 2 biện pháp tra tấn tinh thần trên, tra tấn trắng không hề gây đau đớn hay tổn thưởng về thể chất nhưng lại có sức hủy diệt kinh khủng về tinh thần, gây nên những ảo giác "chán ghét" và "muốn chết" đến tột cùng.
Không rõ nguồn gốc của biện pháp tra tấn trắng này từ bao giờ và ở đâu, nhưng nó được sử dụng rất rộng rãi tại các nhà tù ở Anh, Mỹ, Iran và Venezuela.•Tra tấn trắng hủy diệt con người như thế nào?
Không đánh đập, không gây thương tích, thậm chí không một giọt máu phải rớt xuống sàn xà lim, nhưng tại sao tra tấn trắng lại khiến nạn nhân của nó phát điên và ao ước được chết để kết thúc "cơn ác mộng trần gian" này?
Tra tấn trắng được xem là một trong những hình thức tra tấn tinh thần tồi tệ nhất trong lịch sử. Nó là sự kết hợp giữa biện pháp biệt giam (1) nhưng lại trong một căn phòng toàn màu trắng (2) (nên đôi khi tra tấn trắng được gọi với cái tên biệt giam trắng).
Hãy hình dung, riêng biệt giam (từ 1 đến 4 tuần) thôi cũng khiến nạn nhân của nó đã mất dần đi phần "người", gặp ảo giác, hoang tưởng rồi phát điên và ước nguyện được chết.
Tù nhân sẽ bị biệt giam trong một căn phòng kín mít, cách âm và không đồ đạc. Khắp nơi đều là màu trắng toát đến lạnh sống lưng: Từ nền nhà, tường đến trần nhà đều màu trắng. Thậm chí, đến đồ ăn để duy trì sự sống của họ cùng màu trắng.
Khủng khiếp hơn biệt giam, người ta luôn để đèn ánh sáng trắng 24/24. Cách thức này khiến tù nhân không thể phân biệt được ngày hay đêm.
Ở một mình trong một căn phòng toàn màu trắng, không âm thanh của cuộc sống, không ánh sáng tự nhiên, tù nhân như bị chính ánh sáng trắng thiêu đốt.
Ban đầu, những cảm giác khủng khiếp sẽ chưa đến. Nhưng sau một thời gian, cảm giác thiếu thốn (thiếu những cảm quan hàng ngày về thời gian, nhiệt độ và môi trường) sẽ khiến tù nhân bắt đầu thấy bứt rứt.
Sau 1 đến 2 tuần biệt giam trong phòng trắng, họ mất hoàn toàn cảm giác và ý thức. Các giác quan bỗng trở nên thừa thãi, ảo tưởng bắt đầu xâm chiếm tâm trí họ. Sự cô lập khiến phần "người" mất dần, thay vào đó phần "con" bắt đầu trỗi dậy mạnh mẽ.
Họ bắt đầu la hét, hoảng loạn và không còn khả năng điều khiển tâm trí hay cảm xúc. Sự túng quẫn, thiếu thốn sẽ khiến họ chỉ muốn chết.
Lúc này, quản tù sẽ thả họ ra, để tù nhân khôi phục lấy lại cảm giác rồi bắt đầu thực hiện các biện pháp tra khảo tù nhân.
Khi nỗi khiếp sợ tràn ngập tâm trí, họ sợ sẽ phải đối mặt với chúng một lần nữa nên nhanh chóng khai báo để không phải chịu cảnh biệt giam trắng nơi "địa ngục trần gian" khủng khiếp đó.Hiểu được những tác động khủng khiếp của biện pháp tra tấn tinh thần này, nhiều nhà tù ở Anh, Mỹ, Iran và Nam Mỹ đã sử dụng tra tấn trắng để làm suy yếu tù nhân, bẽ gãy những mối quan hệ giữa họ với xã hội, và khiến họ mất hoàn toàn niềm tin cũng như phương hướng.
Với cách này, các nhà tù có thể khiến nạn nhân có thể "làm mọi điều" để không phải chịu đựng sự đày ải "mềm" này.
Khi đã được tự do, những tù nhân phải chịu biện pháp tra tấn tinh thần này vẫn không nguôi ám ảnh. Họ mắc chứng sợ màu trắng và không gian hẹp.
Có thể thấy, nếu những vết thương trên cơ thể có thể thành sẹo sau một thời gian thì những tra tấn tinh thần còn ám ảnh những người từng trải qua mãi không thôi, thậm chí đến hết đời.