Chương 4

4.9K 444 68
                                    

Bát.

"Bất kể như thế nào, tốt nhất là có thể đoạt tới tay cái kia Khôn Trạch... Ngươi đừng lưu lại vết tích". Một thân hoa phục trưởng giả vuốt râu cười một tiếng, "Khôn trạch mà, liền nên hảo hảo giúp chồng dạy con, hừ".

"Nhi tử biết". Thanh niên ở cạnh bên mặc đồng dạng trang phục cười nói, "Nhìn hắn đến lúc đó có thể cuồng đến khi nào".

Hội thanh đàm hôm nay liền kết thúc, Lam Cảnh Nghi cùng Tư Truy xác nhận xong các hạng công việc của ngày mai liền hướng tiểu viện của mình đi, mấy ngày liền ác chiến để hắn cảm giác hơi có chút mỏi mệt, nhưng mà một đường đều có khách nhân đang ngắm trăng xem sao cùng với đệ tử đi tuần tra ban đêm, cho dù lưng eo mỏi đến kịch liệt hắn cũng chỉ có thể mỉm cười ráng chống đỡ lấy thể diện, cuối cùng đã tới chỗ im lặng hắn liền lấy tay liên tục đấm đấm lên vai, thật sự là bội phục Tư Truy, bận bịu như vậy mà còn có thể tràn trề sinh lực.

Ai ngờ còn chưa đi đến cổng tiểu viện, lại có một người đứng ở dưới bóng cây ven đường, tối nay là ngày trăng tròn, dưới ánh trăng có thể thấy được dáng người rất là ngọc thụ lâm phong.

Người kia nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu ấm giọng cười nói, "Cảnh Nghi".

"Kim công tử?" Lam Cảnh Nghi thị lực rất tốt, một chút liền nhận ra, lập tức đứng tại chỗ, "Kim công tử làm sao đến nơi này?"

"Ta thấy hôm nay trăng tròn, muốn mời Cảnh Nghi cùng ngắm trăng, ai ngờ ngươi lại không ở trong phòng, nếu tùy tiện vào tiểu viện của ngươi sợ là không ổn, thế là ta liền ở đây chờ ngươi trở về". Kim Chuẩn vừa nói vừa đi ra khỏi bóng cây, ánh trăng soi lên dáng người hắn, sáng lên giống như bán nguyệt tiên nhân.

Lam Cảnh Nghi cười nói, "Kim công tử thật có nhã hứng, đáng tiếc Cảnh Nghi ngày mai còn muốn chủ trì hội thanh đàm, muốn nghỉ sớm một chút, mong Kim công tử thứ lỗi".

Kim Chuẩn thấy hắn dừng bước không tiến, liền mỉm cười đi tới, "Cảnh Nghi có thể trò chuyện với Âu Dương Tử Chân công tử vui vẻ như vậy, làm sao lại khách khí với ta thế? Chẳng lẽ Cảnh Nghi chán ghét ta?" Mặt mày mang theo ai oán, nếu là người mềm lòng chỉ sợ lúc này liền muốn đi tới an ủi hắn.

Lam Cảnh Nghi vẫn cười nhưng lại nghiêng người lui một bước, "Tử Chân lúc trước cùng ta và Tư Truy từng có sinh mệnh giao tình, là so người bên ngoài càng thân cận chút. Huống chi Kim công tử là người tuấn kiệt, làm sao có thể làm cho người ta chán ghét đâu".

"Đã như vậy, Cảnh Nghi liền lấy tên tự gọi ta đi". Kim chuẩn xếp lại quạt ngà voi gõ vào lòng bàn tay, mặt cười ôn nhã, "Di luân, tên tự của ta là Di Luân, Cảnh Nghi cần phải nhớ kỹ a".

Lam Cảnh Nghi gật đầu một cái, "Tên hay, Cảnh Nghi nhớ kỹ. Chỉ là đêm đã khuya Kim... Di Luân cũng mau trở về nghỉ ngơi".

Kim Chuẩn vẫn mỉm cười gật gật đầu, "Mấy ngày nay Cảnh Nhhi cũng vất vả, cũng nghỉ sớm một chút, có rảnh ta sẽ đến thăm ngươi". Dứt lời vỗ vỗ Cảnh Nghi đầu vai, đi lướt qua người hắn.

Cảnh Nghi nghiêng người nhìn xem hắn biến mất trong màn đêm, rùng mình một cái toàn thân nổi da gà, vừa mới hành động kia quá mức thân mật, nếu đổi lại là Tư Truy và đồng môn huynh đệ, thậm chí là Lam Vong Cơ mặt lạnh, hắn cũng sẽ không cảm thấy khó chịu, nhưng là Kim Chuẩn...

[MĐTS-ABO] Trời xanh ưu ái [TangNghi]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ