Thập thất.
Âu Dương Tử Chân như là hổ đói vồ mồi mà nhào về hướng Lam Cảnh Nghi, một tay đem hai cánh tay của hắn kéo đến trước ngực, một tay che miệng để hắn không thể phát ra âm thanh, ôm cả người hắn vào trong ngực liền chạy ra bên ngoài .
Lam Cảnh Nghi bị hương vị Càn Nguyên ảnh hưởng, cảm thấy thuốc vừa mới uống đều mất hết tác dụng, bây giờ hai tay bị nắm chặt, chỉ có thể nhấc chân đi đá hắn, hai người đánh tới đánh lui mười mấy chiêu, ai ngờ lúc này Âu Dương Tử Chân khí lực lại vô cùng lớn, hai cánh tay nhất lên, trực tiếp bế Lam Cảnh Nghi chạy vào khu rừng phía sau tiểu viện.
"Âu Dương Tử Chân! Ngươi thả ta ra!!" Lam Cảnh Nghi cắn một cái lên tay của Âu Dương Tử Chân, hô to, "Hiểu đạo trưởng cứu ta! Tư Truy cứu ta!"
Bỗng dưng một đạo bạch quang đánh choáng Âu Dương Tử Chân, Lam Cảnh Nghi theo đà rơi xuống đất, nếu như bình thường hắn đã sớm nhanh nhẹn lui qua một bên, lúc này lại là nữa bước chân cũng đi không nổi, mùi hương của sương mù thanh thuần liên tục không ngừng phát tán ra không khí.
Kim Chuẩn một tay ôm lấy hắn vào trong ngực, mặt mũi tràn đầy bất ngờ, "Cảnh Nghi ngươi là tới kỳ phát tình?!"
Lam Cảnh Nghi theo bản năng khước từ, "Buông ra!"
Kim Chuẩn lại ôm chặt hắn, toả ra hương vị của mình, thấp giọng dụ hoặc, "Ngươi đừng sợ, ta sẽ không hại ngươi, ngoan". Nói rồi cúi người muốn cắn phía sau cổ Lam Cảnh Nghi đánh dấu.
Lam Cảnh Nghi vùng vẫy đánh hắn một chưởng, "Cút ra chỗ khác!"
Kim Chuẩn đi tới phía trước muốn bắt hắn lại, đột nhiên bị đạp một cước ngay ngực, ngày hôm trước bị thương còn chưa khỏi hẳn, một cước này làm hắn xém chút không thở nổi, Kim Chuẩn ngẩng đầu nhìn lên, lại là Nhiếp Hoài Tang, giận dữ gằn tiếng, "Nhiếp nhị, ngươi tới làm cái gì! Cút!"
Nhiếp Hoài Tang đỡ Lam Cảnh Nghi tựa vào trên cây, hướng về ngoài bìa rừng lên tiếng, "Tư Truy, Cảnh Nghi ở đây!"
Lam Tư Truy cùng mấy tên đệ tử nghe thấy vậy liền chạy vào, thấy tình cảnh như vậy bèn gấp rút lấy đan dược cho Lam Cảnh Nghi ăn vào, "Ổn chứ?"
"Ân". Bây giờ Lam Cảnh Nghi toàn thân khó chịu, lung lay sắp đổ gật đầu, "Kim Chuẩn, hành vi bất chính, là Nhiếp công tử cứu ta".
Lam gia đệ tử nghe thấy liền hận không thể xé nát Kim Chuẩn ngay lập tức. Lam Tư Truy đỡ Lam Cảnh Nghi dậy, gương mặt lạnh lùng lên tiếng, "Kim công tử, chuyện hôm nay Lam gia chắc chắn sẽ truy vấn câu trả lời của ngươi. Nhiếp công tử đa tạ".
Lam Tư Truy nói xong ôm Lam Cảnh Nghi đi ra rừng cây, gọi người đi tìm song đạo trưởng đang săn đêm ở gần đây, rồi sắp xếp để cho Cảnh Nghi nghỉ ngơi.
"Đều tại ngươi!" Kim Chuẩn che chỗ đau trừng mắt với Nhiếp Hoài Tang, "Làm hư chuyện tốt của ta!"
"Kim công tử tự mình làm chuyện gì thì tự mình biết, sao lại có thể trách ta". Nhiếp Hoài Tang giống như thường ngày, luôn cười một nụ cười vô tội, giống như vừa nãy không phải là hắn xém chút đá chết người, "Lén cho Tử Chân ăn xuân dược hại hắn phát tình, không kiểm soát được mà bắt cóc Lam Cảnh Nghi, sau đó ngươi lại anh hùng cứu mỹ nhân, cuối cùng vì Cảnh Nghi mà ngươi cũng phát tình khó nhịn, cứ như vậy liền đánh dấu, ý kiến hay nha".
BẠN ĐANG ĐỌC
[MĐTS-ABO] Trời xanh ưu ái [TangNghi]
FanfictionTác giả: @大小眼看着你 (http://jiushigeitadexiaohuaben.lofter.com) Thể Loại: Đồng Nhân Ma Đạo Tổ Sư, ABO, OOC, nhất thụ nhất công, HE.... Convert: Gems, có một nhà cũng đang làm, nhưng mà chờ lâu quá ta chịu không nổi nên vác xác đi làm. CP chính: Tang N...