Dép quai hậu

2K 128 5
                                    

Chuyện tưởng nhỏ, mà lại không nhỏ,

Chỉ là mất một cái cuốc, nhưng vấn đề không phải chỉ là một cái cuốc, mà là ý thức và trách nhiệm của mọi người.

Mới chỉ là những ngày đầu tập trung lớp, còn chưa chính thức khai giảng toàn trường, vậy mà đã xảy ra việc mất trộm đồ.

Thế nên kết quả cuối cùng là kiểm tra toàn bộ lại cuốc của cả lớp A4 và A6 ở hai đoạn đê sát đó.

Cô Jisoo mặc một bộ đồ giản dị hơn ngày thường rất nhiều, mặt đăm đăm cùng với vài thầy cô khác kiểm tra từng chiếc cuốc.

Chiếc nào cũng ghi tên hoặc đánh dấu đầy đủ, lại một đám học sinh đi vòng quanh sườn đê tìm cũng không thấy,

Mingyu gãi tới rù cả đầu, cuối cùng vẫn là tay không đi về nhà.

======
Bàn học, chiếc đèn bàn hai chế độ sáng chống cận này, cùng một góc học tập với những giá sách chứa hàng trăm quyển đủ thế loại, dĩ nhiên bao gồm cả truyện tranh, đối với bất kỳ đứa nào nhìn thấy chắc có lẽ cũng đều thèm tới nhỏ dãi,

Wonwoo nhởn nhơ tựa ra ghế, nghĩ tới việc hôm nay đại thành công, vẻ mặt bối rối mất mát của tên khốn ấy khi đạp xe ra về, trong lòng nảy thêm bao nhiêu ác ý.

Sẽ là cho hắn không chịu nổi mà phải bỏ chức lớp trưởng mới thôi!

Tranh với tao hả mày?

Ha ha!

Wonwoo một đêm ngủ ngon tới sảng khoái.

========
Cùng lúc ấy,

Ngôi nhà ngói ba gian trong làng, nhà của Mingyu.

Bà Jihoon ngồi thất thần một hồi lại đảo mắt vào phía gian trong.

Tiếc chứ!

Bán bao nhiêu mớ rau mớ tép mới được?

Nhà nông ấy mà, đói thì không đói, nhưng kiếm được đồng tiền rất khó khăn chắt bóp, thế nên cũng bực bội nặng lời mà mắng mỏ nó suốt bữa cơm.

Mingyu thằng bé này, vậy mà nó chỉ cúi đầu xin lỗi.

Càng nghĩ bà càng thấy thương thấy tội.

Bố nó mỗi năm ở nhà có hai tháng, việc lớn nhỏ gì đều đè lên đầu một thằng nhóc như nó, từ cái bóng đèn hỏng, cho tới cái cán chổi bị bung.

Nghĩ ra có phần thấy tội nghiệp, tối nay nó không cả dám ăn no.

Bà Jihoon đứng dậy, khẽ mở cánh cửa phòng bằng gỗ khép hờ.

Mingyu chưa ngủ, chống cằm nhìn ra phía cây mít ngoài cổng.

Chiếc bóng đèn Rạng Đông chiếu vàng cả một góc phòng, được treo ngay nơi chiếc bàn học cạnh cửa sổ.

- Mẹ?!

Bà Jihoon ngồi xuống chiếc giường bên cạnh.

- Thôi, ngủ sớm đi, mất thì cũng mất rồi, nhưng mà bố mày nóng tính, nếu sau ổng về đừng nói là được.

Mingyu khó hiểu:

- Chỉ là con vẫn không hiểu, cả cái cuốc to thế chạy đi đâu được?. Con đã ở lại tìm mãi vẫn không thấy!.

[Hoàn] [Meanie] Tên lớp trưởng chết tiệtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ