Nhớ lại - 1

335 39 9
                                    

Cầm tờ giấy viết một chuỗi địa chỉ thật dài, Seok Jin lầy lội đi vào đường nhỏ. Vừa mới đi ngang qua cái nhà trọ kia, sợ tới mức thân ra mồ hôi lạnh. Ôi chuyện gì thế này, con trai của giáo viên lại đi làm việc công sao? Huống chi hiện tại cậu gặp phải vấn đề khó khăn. Tuy rằng cũng rất muốn trông thấy Kim Tae Hyung, nhìn cuộc sống của cậu thế nào, nhưng......

Theo địa chỉ tìm được nhà trọ, nhìn cánh cửa bị mục cùng thềm đá mọc đầy rêu xanh, Seok Jin sầu mi thở dài, gõ cửa không có người ứng, ngược lại khiến chủ cho thuê nhà đi ra. Bà lão mặt mũi hiền lành, hỏi rõ rồi sau mới nói cho anh biết Tae Hyung tối mới trở về. Răng anh đánh cầm cập, nếu hôm nay không thấy được cậu, trở về khẳng định bị ba mắng, hơn nữa mai cũng bị bắt đi tiếp thôi, Seok Jin vừa nghĩ vừa lấy sách từ trong cặp ra ngồi trên thềm đá đọc sách.

Sắc trời dần dần u ám, đèn đường sáng lên, Seok Jin đọc sách say mê, hoàn toàn quên thời gian. Thẳng đến góc tối truyền đến tiếng bước chân, anh ngẩng đầu, thấy Tae Hyung đeo một cái bao trở về.

Tae Hyung thật khác khi ở trường, cả người không những cô đơn còn mang theo gầy yếu. Seok Jin nhanh đứng lên gọi:“Kim Tae Hyung!”

Tae Hyung thấy anh, mặt không chút thay đổi:“Sao anh tới đây.”

“Tôi tới khuyên cậu quay lại học......” Seok Jin cứng nhắc trả lời:“Cậu đã không đi học một tháng nay rồi, ba tôi......”

Không đợi anh nói xong, Tae Hyung liền sát bờ vai của anh đi mở cửa, hoàn toàn lờ anh. Seok Jin phát hỏa. Bọn họ tốt xấu cũng là bạn học, mình cố ý chạy tới, lại được đãi ngộ thế này, huống chi do anh bị bắt chứ đâu có tự nguyện.

“Kim Tae Hyung!” Seok Jin tức giận dậm chân, khuôn mặt đỏ bừng. Tae Hyung đẩy cửa ra sau, quay đầu liếc anhn một cái:“Về đi, tôi sẽ không đi học, đừng lãng phí thời gian với tôi.”

Seok Jin kiêu ngạo, nổi giận đùng đùng đi qua:“Tôi cũng chẳng thèm quan tâm đâu! Là ba bắt tôi đến! Cậu học giỏi, lại bỏ phí muốn cả đời làm công cho người khác sao?!”

“Liên quan gì tới anh.” Tae Hyung lạnh đạm nói xong, đóng cửa lại.

Seok Jin nghiến răng nghiến lợi hạ quyết tâm, nhất định phải khuyên cậu ta về học. Tên hách dịch.

Về nhà giải thích tình huống với ba, tất nhiên là bị mắng cả buổi. Vì thế ngày hôm sau Seok Jin lại chạy tới nhà Tae Hyung, kế hoạch phải lâu dài, nhất định khiến Tae Hyung hồi tâm chuyển ý.

Cùng ngày hôm qua giống nhau, lấy sách ra đọc đến xuất thần, lại nhìn đến mặt trời xuống núi, đèn đường sáng lên, Kim Tae Hyung mới trở về.

Hôm nay Kim Tae Hyung thoạt nhìn tiều tụy rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, đi đường lại liêu xiêu. Seok Jin kinh ngạc hỏi:“Kim Tae Hyung, cậu bị bệnh?”

“Sao anh lại tới nữa.” Tae Hyung nhăn mặt nhăn mày đi mở cửa, nhưng tra chìa khóa vào ổ lại lệch mấy lần, Seok Jin bước lên:“Cậu sốt rồi, mắt sưng quá kìa!” Nói xong đưa tay sờ trán cậu, hét ầm lêm:“Chời ơi nóng như lửa vậy!”

“Tránh ra......” Tae Hyung nâng tay đẩy Seok Jin, cả người lại vô lực, ngã vào trên vai Seok Jin......

Đắp cho Tae Hyung cái chăn, nhét hai viên hạ sốt vào miệng tên cứng đầu, Seok Jin mới nhẹ nhàng thở ra, có thời gian quan sát phòng ở. Phòng ở nhỏ xíu xiu, có cái giường có cái bàn, trong góc đặt tủ quần áo lùn, sau đó là toilet. Có điều Tae Hyung lại dọn dẹp ngăn nắp. Seok Jin nhìn hai cái linh bài trên tủ, mím môi.

TaeTae, về với anh!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ