chương 17

2.5K 103 7
                                    

Giang Trừng ngồi chờ bên giường Ngụy Vô Tiện đến sáng hôm sau y mới tỉnh,  vừa tỉnh y liền xuống giường nhưng sinh lực không đủ vẫn phải lay người bên cạnh dậy.

Bình thường là Ôn Ninh ở bên Ngụy Vô Tiện,  nhưng hắn bị Giang tông chủ đuổi đi rồi, Giang Trừng chậm rãi mở mắt,  đối diện với đôi mắt mang phần xa lạ nhìn mình khiến hắn có phần thất thần.

Ngụy Vô Tiện ôm lấy Tị Trần giang tay ý bồng y lên, Giang Trừng hơi ngốc ngốc ôm Ngụy Vô Tiện ra ngoài,  vừa bước ra khỏi cửa y đã giật vạt áo Giang Trừng chỉ về một hướng.

Giang Trừng đi theo hướng chỉ,  vì Ngụy Vô Tiện biết đường nên rất nhanh hai người lên được đỉnh núi, trên cao sương mù không dày lắm vừa đủ tạo nên cảm giác mờ mờ ảo ảo rất giống ở Vân Thâm Bất Tri Xử.

Từ chân núi đến đỉnh núi cây cối um tùm nhưng chỉ có ở đây,  nơi cao nhất trên núi chỉ có hoa và cỏ dại,  cây liễu đung đưa phát ra tiếng xào xạc,  tỏa bóng mát cho ngôi mộ đất ở dưới.

Không hiểu sao càng đến gần Giang Trừng càng thấy khó chịu,  tới khi đối diện với bia mộ hắn liền đứng lặng.

Ngụy Vô Tiện trượt khỏi người hắn,  lấy khăn tay lau chùi bia mộ bằng gỗ đơn giản,  xong lại nhổ cỏ non mới nhú quanh mộ,  mặc dù ngày nào cũng nhổ , nhưng cỏ ngày nào cũng mọc.

Xong suôi Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ thân mộ, gác tay lên an tĩnh ngủ say,  Giang Trừng đứng bên chỉ có thể im lặng... Im lặng đứng nhìn... Im lặng đau lòng... Im lặng khó chịu... Im lặng tức giận.

Hắn nhận ra bản thân thật vô dụng,  tại sao những người hắn coi trọng nhất đều vì hắn mà hi sinh , hắn lại không thể làm gì cho bọn họ hắn chỉ có nhận lấy,  nhận lấy trong đau đớn.

Tâm hắn từ lâu đã nguyện cho Ngụy Vô Tiện nhưng hắn xem,  có lần nào hắn cứu được y chưa,  có lần nào hắn cho y bình yên chưa,  cho y được hạnh phúc chưa.

Giang Trừng đứng đó rất lâu,  rất lâu Ngụy Vô Tiện mới mở mắt giang tay về phía hắn , sau khi hai người trở lại nhà gỗ, Ngụy Vô Tiện vấn chìm vào giấc ngủ.

Giang Trừng suy tính,  theo như Ôn cẩu nói Lam Vong Cơ thật sự đã hồi sinh Ngụy Vô Tiện,  kéo hắn từ cõi chết trở về,  Lam Vong Cơ dùng tất cả sinh mệnh,  linh hồn,  sinh hồn,  công đức cả một đời để đổi lại sinh mệnh mới cho Ngụy Vô Tiện.

Nhưng Ngụy Vô Tiện dù gì cũng là từng giết người mà không phải người chết dưới tay hắn cũng đáng tội chết, còn là người mở ra quỷ đạo,  dẫn đến không ít nhân sĩ đi theo nhiễu loạn nhân gian, hơn nữa là mệnh hắn đã tận,  thuật hiến xá đã là cấm thuật ngịch lại thiên địa.

Lam Vong Cơ hồi sinh Ngụy Vô Tiện là ngịch lại luật sinh lão bệnh tử của nhân gian , nên Ngụy Vô Tiện có sống lại cũng chỉ như con muỗi.

Không sống được bao lâu.

Giang Trừng suy ngẫm thật lâu,  vuốt lấy má Ngụy Vô Tiện,  ' A Tiện ta nhất định cho ngươi hạnh phúc,  ta nhất định cùng ngươi hạnh phúc tới lúc  chết ' .

Ngụy Anh bây giờ ta có thể bảo vệ ngươi rồi.

" Ôn cẩu lăn ra đây cho ta "

( trừng tiện ) ngươi thuộc về ta Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ