Chap 18: SE ( Drop )

483 23 2
                                    

An chán, An mệt mỏi, xem như đây là chap cuối đi SE đi! Nếu mà An hết mệt rồi quay lại thì HE sẽ có! Hứng theo đó mà tụt gần hết sạch rồi.

*

- Nên? Nên gì? Nên anh thừa cơ bắt hội ăn tôi đến nỗi không rời giường được luôn à? Anh dám? - Nguyệt Sơn mặt bốc khói xả một tràng lời nói chua chua lên người hắn.

- Anh không dám đâu huhu! Chỉ có thằng Cao Mạnh Quân mới dám thôi huhu! - hắn không nể tình bạn bè 12 năm với cậu mà thẳng thừng chọt sau lưng bạn.

- Hửm? Lôi chi chồng người khác vào? Ok chốt nhá sô pha 2 tháng! - Nguyệt Sơn hừ lạnh một cái rồi lắc mông vào nhà.

- Hức! Sao lỗi từ em ấy mà chuyển sang mình vậy cà? Hu hu không công bằng! - hắn ngồi đó than trời than đất nhưng chả ai cho ổng công bằng đâu.

* ( quay lại nữ chính nè, quá khứ, hiện tại gì tùm lum chả ra thứ tự gì cả )

Nhạc Lệ cau mày nhìn người yêu mặt ủ rũ, thêm vợ tương lai của anh rể khóc bù lu bù loa. Thở dài một hơi, kéo tay nhỏ ra khỏi phòng. Bé dịch chuyển đến dị giới, đi gặp diêm vương.

- Này! Ông già bán diêm!! - Nhạc Lệ hô to khiến tụi đầu trâu mặt ngựa té chổng vó. Lo lắng nhìn.

- T-thưa thần chết...Diêm vương đang đi WC nên không tiện ạ..A-! - một tên run rẩy cố tiến lại gần thông báo.

- Thế thì kêu ra? Muốn lên trần gian? - Nhạc Lệ lạnh lùng nhìn, lên trần gian chỉ có kiếp bị tra tấn thôi! Gặp năm bé thường tống người lên ở trên đó mặt trời diệt vong rồi, đố ai mà sống trong cái lạnh buốt xương đó.

- Nè con kia tính làm gì lính của ta? - diêm vương đi xong vừa bước ra cửa gặp con nhóc trời đánh kia đang bóp cổ lính nhà mình.

Nhạc Lệ nghe thấy cái giọng quen quen liền ngẩng đầu lên, cha cha lâu ngày không gặp mà sao trong trẻ ra thế ông già? Ủa xuân mới tới hay sao mà tốt thế Mạnh Bà của ông đâu?

- Giết quăng vào sông máu! Mà không mời đứa con gái này vào nhà cơ à? - Nhạc Lệ thả tay để tên kia bò đi với vận tốc trung bình 93km/h xa cực xa ra khỏi người nguy hiểm kia.

- À ờ vô đi nhà con chứ ai? Tưởng con bỏ nhà theo con rể kia rồi chứ? - diêm vương liếc nhìn, hừm, giống ta thật, thanh xuân tuổi trẻ quả nhiên tốt hơn.

Nhạc Lệ men theo lối đi, xung quang màu đỏ rực rỡ của loài hoa bỉ ngạn bi thương ai nhìn cũng phải xót. Bước lên ghế đá ngồi xuống, tự có một oan hồn đến rót hộ miếng trà, thiệt tốt bụng.

- Có chuyện muốn được giải thích! - bé húp ngụm trà ngon ngọt, lời nói vang lên đều đều.

- Chuyện gì mà phải gặp tận mặt ông già này? - diêm vương đang hồi tưởng lão bà mình đang du lịch với bạn thân tri kỉ lâu năm không gặp ở thiên đường ghé thăm, nghe âm thanh trong trẻo của bé rồi hỏi ngược lại.

- Mệnh số của anh Kiên đến chưa? - sao chưa thấy tên giữ sổ sách nói năng gì cả vậy? Con chưa quay lại việc thần chết làm đâu! - Nhạc Lệ nhướng mày hỏi nghiêm túc.

- Ờm...thì! Con đi theo ta! - diêm vương thở dài rồi đúng dậy bước đi tới một khu phòng, có thể nói là Vip ở dị giới đi.

Đừng yêu nam chính, mà yêu em này ❤ (ɔˆз(ˆ⌣ˆc) [ End ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ