« hôm nay, rồi em sẽ ổn

827 48 4
                                    


Chúng tôi chia tay rồi.

Hôm ấy vừa vặn tròn 30 ngày. Anh khi ấy không còn nắm lấy tay tôi, cũng không còn ôm tôi vào lòng nữa, chỉ bảo anh mệt, rồi anh đi, đi mà chẳng ngoảnh lại nhìn tôi. Tôi nhìn bóng lưng anh khuất xa trong dòng người tấp nập trên phố rồi biến mất. Trước giờ tôi không có thói quen giữ anh ở lại, vì thế tôi nhìn anh đi.

Tôi bỏ mặc bản thân mình trong những cơn mê man về anh, ngày nào gối tôi cũng ướt đẫm dòng nước mắt, đêm nào khi giật mình thức giấc, trái tim tôi cũng quặn lên đau đớn. Thi thoảng tôi cũng vô thức gọi tên anh, rồi cũng vô thức nhận ra, anh đã chẳng còn ở bên tôi nữa.

Chúng tôi đã quen nhau thế nào nhỉ? Hôm ấy là một ngày Seoul đổ mưa, lòng anh hôm ấy hình như đã rơi lệ. Tôi và anh, hai con người vô tình rơi vào sự trống trải lại tìm thấy được nhau. Anh kể cho tôi nghe rất nhiều về cô ấy, một cô gái rất xinh đẹp và tài giỏi, một người luôn sẵn sàng hy sinh mọi thứ vì anh, những tưởng rồi rằng sẽ có một kết thúc viên mãn, nhưng cuối cùng anh nhận lại vẫn là sự khổ đau.

Ngày mưa ở Seoul, anh và cô ấy đã chia tay

Tôi chưa bao giờ muốn kể cho anh nghe tại sao hôm ấy lại bắt chuyện với anh cả. Chỉ tự dưng nhớ đến anh vài ngày nối tiếp, tự dưng muốn nói chuyện với anh chẳng kể ngày đêm. Và rồi chẳng biết thế nào, chúng tôi trở thành người yêu của nhau. Anh là người rất ân cần, anh luôn quan tân đến tôi dù là điều nhỏ nhất. Ở bên anh tôi mới cảm thấy an toàn. Lần đầu tiên tôi biết thế nào là yêu, lần đầu tiên tôi cảm nhận được thứ gọi là đau đớn khi anh gọi tên cô ấy mỗi ngày. Thời gian chúng tôi quen nhau chớp nhoáng, tôi chấp nhận chỉ vì tôi quá cô đơn còn anh thì quá nhớ cái bóng người con gái ấy. Hoặc hơn thế, hình như là tôi rất yêu anh...

Tôi biết anh đến gặp cô ấy khi chúng tôi tròn 20 ngày quen nhau. Lúc ấy tôi nhìn anh qua cửa kính. Anh chẳng dám nhìn vào mắt cô ấy, còn cô ấy thì đang bật khóc nức nở. Tôi bỗng chẳng thể thở được, có thứ gì đó làm lòng tôi nghẹn đắng. Sau bao ngày vờ như chẳng biết anh còn yêu cô ấy, cuối cùng lại tận mắt tôi nhìn thấy. Chẳng còn cách nào để tôi dối lòng mình được nữa.

Ngày tôi nhận ra mình yêu anh... Anh cũng vừa kịp nhận ra, mình còn yêu cô ấy.

Đêm đó anh mở cửa về nhà. Giày anh được xếp ngay ngắn bên cạnh đôi cao gót của tôi. Anh cởi áo khoác ngoài, rồi nhẹ nhàng lấy một cốc nước. Tôi nhìn anh trong bóng đen bao phủ, chậm rãi chạy đến ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh. Tôi không hy vọng anh biết tôi đang khóc, cũng không hy vọng anh hiểu được tình cảm của tôi. Tôi chỉ muốn giữ anh ở bên cạnh. Dù điều ấy có lẽ là không thể, dù nó làm tôi đáng thương vô cùng, nhưng tôi chẳng quan tâm. Tôi muốn cùng anh, trải qua cái gọi là kỉ niệm 100 ngày, kỉ niệm một năm. Kỉ niệm những ngày chúng tôi yêu nhau.

Và hôm ấy, kỉ niệm một tháng chúng tôi yêu nhau. Tôi đã cố bắt mình phải uống thật say để anh lo lắng và đến đón tôi, và tôi sẽ chui vào vòng tay anh nói tôi yêu anh rất nhiều. Chẳng biết nữa, hình như tôi đã khóc, khóc rất nhiều. Thấm ướt vai áo anh.

Dù thế, anh vẫn rời đi vào ngay đêm hôm ấy và chẳng để lại một thứ gì cho tôi.

Chúng tôi gặp lại vào sáng hôm sau mà chẳng có quà kỉ niệm nào. Anh trầm ngâm nhìn tôi, tôi chẳng dám nhìn anh mà chăm chú nhìn cốc campuchino đã tan hết đá. Anh chẳng nói nhưng tôi hiểu, mối quan hệ của chúng tôi đã kết thúc. Tôi nhớ anh chẳng bao giờ nói yêu tôi, và hôm nay cũng thế. Dù là lúc kết thúc hay bắt đầu đầu, anh chỉ nói rằng, anh xin lỗi.

▶one round; multi couple Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ