Mình yêu cậu..

1.1K 59 2
                                    


Xe Moonbyul lăn bánh trên con đường dẫn đến biệt thự không phải một lần, hai lần mà đó là trăm lần , ngàn lần thậm trí là vạn lần nhưng tại sao mỗi lần lướt qua nó là một lần cậu cảm nhận được một cảm giác khác lạ.

Từ bình thản lướt qua đến vật vả lo lắng rồi bực mình tức giận. Điên dại cười nhạt lên chính cuộc đời trớ chiêu của mình, sao đó lại là cậu, sao người cậu yêu lại biến cậu thành con rối cho vỡ kịch tự biên của cô ấy, tại sao một người như cậu lại bị một đoạn đường vô tri vô giác chà đạp lên cảm xúc cá nhân đến mức không thể nào kiềm chế bản thân được thế này.


Cầm chặt vô lăng chân Moonbyul cứ  đạp gar , xe cậu vụt nhanh khó kiểm soát như chính cảm xúc hiện tại bên trong cậu.

8:00pm..

Bánh xe thắng gấp in dấu lên đường , con người trong lòng mang tức giận vì muốn nếu giữ kẻ đang làm chuyện ngu ngốc mà trở nên hối hả. Chẳng mải mại suy nghĩ nào trong đầu , cơ thể kẻ hoá điên chỉ biết cắm đầu chạy, không mệt và cậu cũng không cho phép cơ thể trở nên yếu đuối. Vượt qua những bậc thang tựa như vô tận, lướt qua dãi hành lang ngập mùi khói ngột ngạt trước mặt cậu là cánh cửa khoá chặt đang nắm giữ tính mạng người mình yêu. Phá vỡ nó, đập lên nó cậu sẽ cứu được Yong Sun , chắc  vậy cậu tin mọi chuyện chắc chặn sẽ như mình suy nghĩ...


- Đùng...đùng...đùng...


Mỗi tiếng phát ra là mỗi lần Moonbyul dùng vai phá cửa, mồ hôi đã chảy khắp người , chiếc sơ mơ trắng ướt đẫm lại bị nhuốm bẩn bởi máu từ bả vai nhưng dường như kẻ tự cho mình nhiệm vụ phải phá vỡ vạch ngăn trước mắt không thề có ý định bỏ cuộc.


Cố gắng gượng, cố dùng hết phần sức lực còn lại, trong khoảng khắc dừng lại vài giây cậu lùi về sau vài bước, hai tay cậu nắm chặt thành nắm, ánh mắt bật lên tia lửa chiến đấu như thể đây là lần giáp lá cà cuối cùng của con người biết đau biết mệt với đồ vật vô tri vô giác...chạy thẳng về phía nó trong ánh mắt có lửa giọt nước mắt từ cậu đã rơi xuống vì cậu nghĩ cuộc sống của mình sẽ bước sang một trang tăm tối hơn nếu cánh cửa tàn ác này không dung nhường cho một kẻ vì muốn nếu giữ mà trở nên cạn lực.

( Diễn biến từ lúc Byul đến và cố sức phá cửa chỉ vỏn vẹn 5 phút hà nhà)

Cảm giác thân thể tồi tàn này không còn là của mình nữa, vượt qua cái cánh của chết tiệt cơ thể Moonbyul như vật thể không phanh ngã lăn về phía trước làm phá vỡ  trật tự xinh đẹp của những chậu hoa được cố ý bài biện.

Trong căn phòng ngột ngạt xuất hiện mớ hỗn độn có hoa , có đất, có những mãn vỡ của chậu. Không cho bản thân một giây phút nào nghĩ nơi , cơ thể v chứa đầy những vết thương đang rỉ máu ngay lập tức đã đứng dậy, trong một giây quay lưng ánh mắt cậu đã thấy người mình muốn gặp, trước cái thân hình bất động dần mất đi sự sống đôi chân dù mệt cũng phải nhanh nhẹn, đôi tay dù đuối sức cũng phải nhấc bổng thân thể người thương áp sát vào lòng. Phải chạy , cậu phải đưa cô rời khỏi cái nơi muốn giết người này càng nhanh càng tốt , nhưng sao càng chạy lòng cậu lại càng đau, tiếng la gọi tên người yêu lại càng trở nên ám ảnh khi không một lời đáp trả, tầng nước trong  mắt tuông ra không ngừng rơi  khuôn mặt không chút biểu cảm trong lòng. Phải chăng nguyên nhân làm tim cậu thắt lại, ám ảnh trong lòng cậu, những giọt nước mắt từ cậu là vì  suy nghĩ trong cậu cái suy nghĩ tồi tệ rằng người mình yêu, người mình luôn bảo vệ  luôn muốn có được bây giờ chỉ còn lại là cái sát không hồn khi hơi ấm dần mất đi trong vòng tay của cậu.

[ Moonsun] CHÚNG TA LÀ GÌ CỦA NHAU..Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ