Chương 2: Đồng Muội online.

4.2K 305 13
                                    

_(:з" ∠)_ các tiểu thiên sứ đáng yêu nếu thích truyện xin hãy cho một bình chọn và comments góp ý nhá, như vậy có thể cổ vũ xuẩn tác giả và editor nghiệp dư này nữa!

Phía trong tiệm cơm Tây, ánh đèn sáng tỏ bên tai là từng khúc Violin êm tai, phía sau cửa sổ sát đất là cảnh đêm lấp lánh tráng lệ.

Chu Bảo Trân cắt một miếng bò bít tết giả vờ như chuyện thực bình thường thuận miệng vừa hỏi: "Vi Vi này cậu lần này quay về Loan Thành có ai đến đón không?"

Bạch Vi ngồi đối diện nàng trang phục màu nhạt, mài tóc dài được buộc lại gọn gàng nhẹ nhàng rũ tới chiếc eo mảnh khảnh. Bạch Vi nghe Chu Bảo Trân hỏi mới nâng tầm mắt hướng nàng cười cười, khuyên tai trân châu cũng theo đó mà đong đưa cực kì ôn nhu điềm tĩnh.

"Tớ đã quen với việc làm mọi việc một mình rồi, về nước cũng không phải việc gì to tác cho nên không cần ai tới đón tớ đâu."

Bạch Vi xuất ngoại trước khi cha mẹ mắc bệnh qua đời cho nên hiện tại nàng coi như người cô độc, nếu không cũng sẽ không ở nước ngoài 5 năm không về nước. Đối với nàng mà nói nước ngoài và trong nước thật ra đều giống nhau dù sao trong nhà vĩnh viễn chỉ còn có chính mình một người.

Bạch Vi ngón tay thon dài trắng nõn cho dù là một hành động đơn giản như cắt bò bít tết cũng mang lại cho người khácmột loại khí chất ưu nhã tư thái.

Chu Bảo Trân che lại đáy mắt lóe lóe tinh quang nhấp ngụm rượu vang đỏ, cười nói: "Tớ cảm thấy cậu vẫn nên tìm người đón cậu,đã 5 năm không trở về Loan Thành cậu chắc là bản thân nhớ đường về nhà à?"

Bạch Vi ánh mắt gợi lên một sự nhạt nhẽo tươi cười "Tớ thì không biết nhưng mà tài xế xe taxi chắc là phải biết chứ. Bảo Trân, tớ cứ cảm thấy đêm nay cậu có điểm quái quái."

Chu Bảo Trân che lại khóe môi kinh ngạc, hàm hồ phủ nhận: "Làm gì có chứ, tớ còn không phải thấy cậu đi về nước sao người ta lo lắng cho cậu đó."

Bạch Vi tay chống cằm trầm ngâm một lát sau lại chớp chớp nhìn đôi mắt sáng rực "Ừm cậu nói thế cũng rất hợp lý.... nhưng mà tớ không có cách nào liên hệ với những bạn bè lúc trước nữa cho nên tớ cũng tìm không thấy người nào đón tớ được."

Chu Bảo Trân mừng thầm, nàng chính mình chờ những lời này đó!!!!

Nàng dùng khăn nhấp nhấp miệng làm bộ đứng đắn không hề biến sắc mà nói: "Tớ đề cử một người rất tốt cho cậu này, cậu còn nhớ Dương Đồng học chung với chúng ta trước kia cao trung không?"

Bạch Vi kinh ngạc đôi mày xinh đep hơi nhíu hỏi ngược lại: "Tớ còn nhớ nhưng cậu ấy làm sao vậy?"

Chu Bảo Trân bĩu môi "Tớ và cậu ấy vừa mới nói chuyện phiếm trên WeChat mấy ngày hôm trước. Dương Đồng có nói sắp tới cậu ấy cũng đi ra sân bay đón người thân thế đó tớ liền suy nghĩ hay là dứt khoát để cậu ấy tiện đó đón tiếp cậu một chút. Chúng ta đều là bạn học cùng nhau trước đây mà chắc chắn sẽ không sao đâu."

Dương Đồng à hahaha chờ tớ về nước, cậu nhất định phải mời tớ một bữa tiệc lớn đấy nha!!

Bạch Vi muốn nói lại thôi, chần chờ một lúc mới quyết định: "Như vậy... Không tốt lắm đâu?"

[BHTT] [Edit] [Hoàn] Nghe nói ngươi muốn cưới ta? - Tửu Oa Động Nhân.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ