#10 - Timeskip

2.5K 205 13
                                    

Kuraigana là một nơi thực sự u ám và tối tăm. Dù chẳng phải là một hòn đảo mùa đông, mặt trời chiếu tới nơi đây hệt như rọi ánh sáng qua một lớp kính đen dày đặc, hết sức yếu ớt. Zoro chẳng tưởng tượng được cái vương quốc từng tồn tại ở đây đã sống thế nào với thời tiết kiểu đó. Hắn nằm trước cửa lâu đài lớn duy nhất còn sót lại, cũng là nơi mà chỉ có ba nhân mạng kì quặc đang sinh sống một cách...chắc là khá hoà thuận đi.

- Ê tên kia, ngươi có muốn ăn tối không đấy? Còn nằm đấy mà ngủ à?

Perona hiện hồn ngay bên cạnh hắn, bằng thứ sức mạnh kinh dị của cô nàng. Hắn giật mình, rồi tặc lưỡi một cái đứng lên:

- Rồi rồi.

Zoro ngáp ngắn ngáp dài mệt mỏi lê lết vào bên trong lâu đài. Phòng ăn của họ cũng là căn phòng khách Mihawk hay ngồi đọc báo, mà hôm nay thì ông ta đã đi đâu mất rồi, mấy công việc thường lệ của Shichibukai, hoặc đi giết thời gian bằng cách chém nát vài con tàu nào đó, đại loại thế. Cho dù chỉ có một mình thì ông ta vẫn tự quanh quẩn với cái thú vui của mình, rồi trở lại đây sau dăm ba ngày để kiểm tra sự tiến bộ của Zoro, cũng như đem lương thực và đồ dùng thiết yếu về cho họ. Mà chuyện đó thì sao cũng được.

Perona không giỏi nấu nướng cho lắm, Zoro dám chắc là còn không bằng Nami nữa, nhưng mà hắn cũng không thể đòi hỏi gì nhiều. Sau cả ngày tập luyện mệt nhừ thì có cái bỏ bụng là tốt lắm rồi, và vẫn còn hơn cái thời hắn còn lang thang săn tiền thưởng. Chỉ là nơi này...thật quá mức nhàm chán. Mặc dù Zoro không thích mấy nơi ồn ào, nhưng hắn hình như đã quen với cuộc sống của một hải tặc mất rồi. Sáng đánh nhau, tối tiệc tùng, cả ngày lênh đênh trên biển với nắng rực rỡ và gió mát. Thật khác thực tại biết bao.

Trong khi Perona dọn dẹp, Zoro ngồi lật qua lật lại tờ nhật báo mà một hải âu đưa đến hồi sáng. Hắn mải đánh chém ngoài đó cả ngày mà chẳng còn tâm trí đâu để ý lắm đến thế giới nữa rồi. Không có thông tin gì về Luffy hay bất cứ ai khác. Chậc, nghĩ tới Luffy là lại lo lắng.

- Ê này, cái này cho ngươi!

Perona lấy ra từ đâu một hình nộm bông to cỡ bàn tay ném cho hắn. Zoro khoé miệng giật giật nhìn cái thứ trong tay. Cô ta...làm một hình nộm Luffy cho hắn. Tại sao...

- Có nó rồi thì đừng vừa ngủ vừa kêu tên cậu ta nữa. Ta cũng cần ngủ đấy.

- Ta kêu tên cậu ấy? Không đời nào...

- Rõ ràng có.

- Không hề...

Zoro cứng họng cố cãi. Có điều hắn cũng không phải không nhận thức được. Hầu như đêm nào hắn cũng mơ thấy Luffy, việc hắn gọi tên cậu cũng khó mà tránh khỏi đi. Hắn tặc lưỡi coi như thừa nhận rồi cầm lấy hình nộm nhỏ trong tay. Mẹ nó, mấy người đó mà biết chắc sẽ cười hắn cho xem, ờ và kiểu gì Luffy cũng là kẻ cười to nhất.

- Ngươi còn chưa cảm ơn ta!

Thấy Zoro định cứ thế như vậy rời đi, cô gái tóc hồng không khỏi hậm hực mà mắng hắn như thường lệ. Cô gái này y như Nami vậy, cáu kính với hắn cả ngày được. Zoro nhìn Luffy bé nhỏ trong tay mình, liếc mắt nhìn cô gái và đáp:

[One Piece - ZoLu] Oneshot tổng hợpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ