Jaemin vò rối mái tóc của mình, cố gắng tiêu hoá đống công thức vật lý trên bảng. Bỏ qua việc ăn sáng chính là điều mà hiện tại cậu hối hận nhất vì Jaemin chẳng còn một chút năng lượng vào cả. Lúc này trong túi cậu chỉ có túi bánh oreo mà Jeno đưa sáng nay. Anh cũng hay giận cậu lắm, vì cái tật không bao giờ chịu ăn sáng.
Cậu đưa tay xoa nhẹ lên đôi mắt, cố làm dịu đi cơn mệt mỏi trong người. Cái nắng ngày hạ đã thôi gay gắt, trở thành những tia nắng ấm áp của mùa thu. Lá cây đang ngả về màu vàng nhạt, cơn gió thoảng nhẹ mang chút hơi lạnh, khiến hai mắt Jaemin liu diu. Vậy là sắp đến mùa thu thứ năm cậu ở cạnh Jeno. Vốn dĩ Jaemin nhớ rõ như thế này vì cũng mùa thu năm ấy, Jeno đứng ở dưới sân trời, hét lên với cậu - người đang đứng ở tầng ba rằng "Tớ yêu cậu" mà chẳng hề quan tâm những cái nhìn ở xung quanh. Cũng từ đó, anh đã ở cạnh cậu.
Jaemin cười nhẹ với mớ kí ức hỗn độn vừa lướt qua đầu. Cậu không biết vì sao, điều cậu chắc chắn chỉ có việc Na Jaemin tình nguyện đi cùng Lee Jeno cả đời này.
Lục trong chiếc túi ở cạnh, Jaemin mỉm cười khi tìm thấy túi oreo quen thuộc. Lúc này điện thoại cậu loé sáng, cậu mới phát hiện ra mình đã bỏ lỡ hai tin nhắn từ Jeno vì điện thoại ở chế độ im lặng.
"Jaemin đến đây đi."
"Chỗ cũ của chúng ta ấy."
Vội gom đống sách vở nặng trĩu trên bàn vào túi, Jaemin cầm trên tay túi bánh, giấu hờ vào sau mép áo khoác.
- Em cần xuống y tế!
Cậu nói với giảng viên trước khi rời khỏi lớp. Bước chân nhanh nhẹn đi kèm với những lần cậu vội vàng cho những chiếc bánh nhỏ vào miệng.
"Mau nàooo."
Jaemin tăng tốc khi nhìn thấy tin nhắn tiếp theo đến từ Jeno. Bãi đất trống ở sân sau luôn thoáng đãng vắng người, gần như chỉ có Jeno và cậu thường bén mãng đến đây vì những lời đồn thổi về các câu chuyện ma quỷ ở nơi đây khiến chẳng còn ai dám đi lại khu này. Nhưng đối với cậu những con ma ấy là anh với cậu chứ chẳng ai vào đây cả. Vì họ có nhau thì đến ma cỏ cũng chẳng thể nào làm khác được.
Jeno đang đứng đó, trên tay là cốc starbucks mang dòng chữ Cheno rõ nét, nhìn qua đã biết đó là một loại nước ngọt ngào. Cơn gió liu thiu khiến tóc anh phảng phất, lúc này trong mắt cậu anh chính là một lãng tử mà cậu muốn ở cùng đến mãi mãi.
- Của cậu.
Jeno đưa cốc starbucks ra ngay khi Jaemin đã đứng trước mặt anh.
- Không phải cà phê sao?
Jaemin có chút thất vọng, môi hơi chu chu vì anh biết thứ cậu muốn nhất chính là một cốc cà phê đặc quánh, thứ duy nhất khiến cậu tỉnh táo.
- Tuần này cậu uống ba cốc rồi, uống nữa là cậu sẽ xấu trai hơn tớ đó.
Jaemin trể môi, cảm thấy có chút buồn cười vì lời đùa của anh.
Đây chỉ là một việc thường bình thôi. Không biết là do thần giao cách cảm hay bằng cách nào đó mà Jaemin luôn nhận được tin nhắn của Jeno vào những thời điểm cậu chán nản nhất. Và chỉ cần một cái gặp, một ánh nhìn cũng đủ khiến Jaemin xoá tan tâm trạng rầu rĩ đó. Sau đó cả hai sẽ trở về lớp, tiếp tục tiết học trong sự nôn nao được tiếp tục gặp người mình yêu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[NoMin series] Random
FanfictionMột series vừa ngọt vừa đắng của hai bạn trẻ nhà mình.
![[NoMin series] Random](https://img.wattpad.com/cover/203664160-64-k550113.jpg)