Chương 17

177 9 1
                                    

  
    Nhớ không lầm lần đầu cô uống rượu là năm 23 tuổi, do phải chịu áp lực quá nhiều khiến cô gần như gục ngã rồi cô bắt đầu tập tành vào các quán bar, bắt đầu tiếp xúc với những chất cồn uống vào như thiêu đốt cả ruột. Lần đó cô bị dị ứng với chất cồn phải nhập viện tận 3 ngày. Lúc đó hình như là nhân viên quán bar đưa cô đến bệnh viện còn bây giờ đến ý thức nhận diện cô cũng chẳng nổi, mặc kệ người đó là ai cô cứ say khướt ngã vào lòng người đó. Cô có loáng thoáng người đó nói gì đó nhưng nghe không rõ, hình như là đàn ông nhưng lại chẳng rõ là ai.

   Đến sáng tỉnh dậy đầu óc cô như quay cuồng, đau kinh khủng, từ từ ngồi dậy thấy căn phòng quen lắm, đang định hình thì cánh cửa bật mở khiến cô giật mình

   - Em dậy rồi sao?

   - Anh còn biết em còn tồn tại sao?

    Nghe người yêu nói giận hờn như thế trong lòng Baekhyun có chút hối hận, cả đêm ngẫm nghĩ lại mới thấy lỗi tại anh, ngẫm lại mới thấy cô hi sinh cho anh như thế vậy mà anh lại khiến cô đau lòng như thế. Lúc tối thấy cô say bí tỉ miệng luôn nói anh làm cô khổ sở thế nào, khiến tim anh nhói lên từng cơn. Baekhyun để ly nước chanh lên bàn rồi ngồi lên mép giường, giọng đầy ngọt ngào dỗ dành cô

   -Anh xin lỗi, là anh sao là anh vô tâm với em. Em đừng giận anh nữa, được không?

    Thấy anh nói cô trái tim mềm nhũng, nhỏ nhẹ lên tiếng

   - Thật ra em cũng đã hơi quá đáng với anh. Thôi bây giờ chúng ta nhịn nhau một chút, lùi lại một bước

  - Xin lỗi anh

- Xin lỗi em

    Cả hai chợt bật cười, anh nhìn cô âu yếm rồi hôn lấy môi cô. Min Ji vốn nghĩ cuộc tình cô chỉ tới đây thôi nhưng có lẽ ông trời vẫn không khoan dung cho cô, để cô ở bên anh nhiều thêm chút nữa.

    - Em mau uống nước chanh đi, nhìn em mệt mỏi lắm.

   - Ừm.

     Bỗng dưng cô nhớ ra điều gì bỗng ngước lên hỏi anh

   - Lúc tối anh đưa em về sao?

    Câu hỏi của cô khiến anh bất ngờ, tối hôm qua anh mới hiểu cảm giác sợ mất cô. Trong khi anh đang mất bình tĩnh thì cô đã đang trong tay người khác, nếu tối qua Jung Sik không đưa cô về, nếu anh ta không nói với anh sẽ giành cô từ trong tay anh nếu như anh không biết trân trọng cô thì đến bây giờ anh vẫn mất đi lý trí.

   - À...Ừm.

   Min Ji nhận thấy sự gượng gạo của anh nhưng cô cũng không mấy để ý, chỉ cần cô và anh vui vẻ là được. Hôm nay là ngày nghỉ cô,không muốn phải chuối đầu vào công việc nữa, cô mới rủ rê anh đi chơi để hâm nóng tình cảm

   - Chúng ta đi đâu đây?

  - Cho em sử dụng anh cả ngày hôm nay.

   - Được thôi.

    Cô và anh đi đến quán cả hai vẫn thường ăn, gọi vài món đơn giản để lót dạ trước đã. Min Ji nắm tay Baekhyun lên tháp Namsan, cô nghe người ta nói hai người yêu nhau chỉ cần viết điều mình muốn lên chìa khóa sau đó khóa chúng lại thì họ sẽ mãi mãi bên nhau không bao giờ chia lìa. Cô còn cùng anh đến một trại trẻ mồ côi, trẻ con ở đó rất dễ thương, chúng xinh xắn như thế, ngon ngoãn như thế thế mà những người đứt ruột sinh chúng lại đành lòng bỏ rơi bọn trẻ. Ở đó có một em bé vừa mới sinh đã bị mẹ nó bỏ ngay trước viện mồ côi chẳng hiểu sao nhìn bọn trẻ trong lòng cô dấy lên cảm xúc khó tả nước mắt cô cũng vô thức rơi.

[ Fictional girl/ Baekhyun]  Một Nhịp Của Tình YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ