Chương 2: Thế Dâu-Lần Đầu Gặp Mặt

12.9K 447 2
                                    

Thăm viếng mẹ mình xong cô định đi về thì có điện thoại, là cha của cô gọi. Park Mason:
"Con nghe"
"Mau về nhà! Ta có chuyện cần nói với con"
"Vâng!"
Nói xong ông cúp máy. Dó là cha cô,nhưng trước giờ cô đã nhận không được sự yêu thương từ ông dù chỉ một lần...không hề! Sự yêu thương của ông chỉ luôn dành cho Park Sumon mà thôi...trong mắt vốn không có cô

Cô vừa mới về nước ông đã không thăm hỏi cô dù chỉ một câu mà chỉ bảo cô về nhà gấp cần bàn chuyện mà thôi. Có lẽ là chuyện có liên quan đến hôn ước của cô và Nguyệt Vũ nhỉ?...nếu không thì cũng đâu cần đích thân ông gọi đến cho cô
Vừa nghĩ cô lại càng chua xót bản thân
"Mẹ, con về trước đây. Hôm khác sẽ tới đây thăm mẹ nữa"
Chào tạm biệt bà xong cô quay trở về nơi gọi là "nhà"...
Cô hiện đang đứng trước cổng nhà Park Gia, không chần chừ mà bước vào trong
"Nhị tiểu thư, cô đã về"
Người trong nhà thấy cô về liền cúi đầu chào, cô mặc kệ họ mà tiếp tục bước vào trong
Có vài người không khỏi ngạc nhiên, vì nhị tiểu thư của bọn họ sau khi đi du học nước ngoài trở về đã "lên hương" rất nhiều. Thậm chí, cô còn đẹp hơn cả đại tiểu thư Sumon cơ!
Bước vào trong thì thấy mọi người ai cũng có mặt đông đủ, có mẹ kế và cha. Có cả "chị gái" và "vị hôn phu" của cô
Bọn họ có vẻ đã có mặt đông đủ tại đây và chờ cô về nhỉ?
"Về rồi đó à? Bây giờ thì đông đủ rồi, vào vấn đề chính thôi!"
"Không cần nói con cũng biết. Có phải là vì hôn sự của con và Nguyệt Vũ?"
"Mày biết thì tốt, hôn sự sẽ tiếp tục diễn ra nhưng cô dâu không phải là mày mà là chị gái mày!"
Cô lúc này vẫn điềm tĩnh, nhìn thấy cô điềm tĩnh vậy cô ta khẽ nhíu mày: vì sao nó lại điềm tĩnh như vậy được kia chứ? Lí ra nó phải tức giận với mình và khóc xin cha mẹ cho nó và Nguyệt Vũ tiếp tục đám cưới chứ không phải đứng đây trưng cái vẻ mặt điềm tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra kia!
"Chaeyoung, đừng giận chị có được không? Chị và Nguyệt Vũ thật lòng yêu nhau. Nếu như có trách thì hãy trách vì sao em lại chọn ước mơ của mình mà bỏ lại anh ấy". Park Sumon vờ nói, tay ôm lấy cánh tay của Nguyệt Vũ tỏ vẻ yếu ớt.
"Tôi không giận chị! Chúc phúc chị và anh ta hạnh phúc"
"Thật sao? Em không giận chị?"
"Sumon, mặc kệ cô ta. Ai bảo lại chọn cái ước mơ đó mà bỏ lại Nguyệt Vũ, bây giờ để mất rồi thì đổ lỗi cho con à?"
"Mẹ à mẹ đừng nói như thế với Chaeyoung chứ!"
Hừ! Không ngờ chị diễn xuất lại hay như vậy, đúng thật là diễn viên chuyên nghiệp mà
"Ước mơ không có gì là sai cả. Cũng may là con sáng suốt đã chọn đi theo con đường này!"
Nghe cô nói thế, Nguyệt Vũ nhíu mày:
"Ý cô là sao đây? Cô Ám chỉ nếu như ban đầu cô không đi du học thì mọi việc vẫn sẽ diễn ra như thế này? Cô cho rằng tôi là loại đàn ông tùy tiện đó ư?"
"Tôi cũng không có nói ra những lời này, là anh tự mình suy nghĩ và nói ra đó thôi". Mà anh đúng là loại đàn ông tùy tiện kia mà!
"Cô...!"
"Nếu như tôi đi du học, anh yêu tôi thì đã không phải bị sự cám dỗ của chị tôi mà lên giường cùng chị ta rồi. Cho dù tôi ở lại thì liệu nó có thay đổi được việc này?"
"Chaeyoung em thôi đi! Tụi chin là yêu nhau thật lòng, em và anh ấy đã yêu nhau lâu như vậy rồi nhưng có bao giờ em đã muốn cho anh ấy một đứa con hay chưa? Nếu như em không thể được vậy thì hãy để chị"
Nghe cô ta nói thế cô bật cười. Nguyệt Vũ cau mày nhìn cô
"Đừng bận tâm cô ta. Người như cô ta không thể hiểu được đâu! "
"Nhưng..."
"Em nhìn đi Sumon, đó là em gái em nhưng cô ta vốn luôn không xem em ra gì cả!"
Anh ôm cô ta vào lòng, cô có chút đau lòng nhưng cô không thể để lộ ra ngoài được
Mày phải mạnh mẽ lên Park Chaeyoung, nếu như bây giờ gục ngã thì tất cả bọn họ sẽ chê cười và khinh miệt mày
"Park Chaeyoung là mày tự chuốc lấy, có phúc không biết hưởng! Bây giờ Nguyệt Vũ và chị mày yêu nhau mà mày lại muốn chia rẻ họ ư? Thật đúng là độc ác, mày và mẹ mày quả nhiên không khác gì nhau, đều là tiện nhân mà!"
Cô tức giận, bọn họ có thể nói xấu cô, mắng chửi cô. Nhưng nhất quyết không được động vào mẹ cô
"Bà không được nói mẹ tôi như thế!". Cô bắt đầu tỏ thái độ giận dữ
"Làm sao? Tao nói sai à. Mày vốn cũng chỉ là đứa con hoang do chồng tao đưa về nuôi mà thôi. Cho mày danh phận nhị tiểu thư Park Gia là phước phần lắm rồi!"
Cô nắm chặt lấy lòng bàn tay, không thể nói lại được gì. Park Sumon khóe môi cười thầm, vờ nói:
"Mẹ à đừng nói như thế với Chaeyoung chứ. Dù dì con bé..."
"Nó vốn không phải em ruột con, Sumon!"
"Nếu như không còn chuyện gì nữa con đi trước đây!". Càng ở lại đây đôi co với bà ta, cô không sợ bản thân mình kìm nén không nổi, chỉ sợ cãi nhau với bà ta không lâu lại làm bà ta tức mạch máu vào viện mà thôi!
Nói xong cô nhanh chóng rời đi. Nguyệt Vũ vừa nãy thấy cô có chút khác lạ nhưng mặc kệ không để ý...
Cô buồn bả, tức giận. Rất uất ức vì sao ai cũng muốn bắt nạt cô?
Hiện tại cô đang ở trong quán bar, uống hết rượu này rồi đến rượu khác
"Thêm chai nữa phục vụ"
"Tiểu thư, cô uống quá nhiều rồi!" nam nhân viên nhìn cô với vẻ ái ngại, rốt cuộc cô có phải là phụ nữ hay không? Rượu vốn đã không tốt mà cô lại còn uống nhiều như thế...không sợ sẽ ảnh hưởng đến bản thân hay sao?
"Làm sao? Tôi muốn uống nữa! Anh nghĩ tôi không có tiền sẽ quỵt của anh ư?". Nói nhiều quá! Cô có tiền chứ đâu phải đến đây bằng túi không đâu mà lại không mang rượu ra cho cô?
"Ý tôi không phải như thế, nhưng mà cô đã uống không ít rượu rồi. Coi chừng sẽ ảnh hưởng sức khỏe, dù dì cô cũng là phụ nữ"
"Phụ nữ thì không được uống nhiều rượu hay sao? Không nói nhiều, mau mang rượu ra đây cho tôi!"
Nam phục vụ cũng sợ cô luôn, đúng thật phụ nữ khi say cũng đáng sợ không kém đàn ông. Thân là phụ nữ lại không biết chăm sóc sức khỏe của mình. Anh ta khẽ lắc đầu, lấy chai rủa và rót vào ly cho cô
Lúc này cô đã say bí sị. Đôi mắt vô tình lướt sang phía bên phải, nhìn thấy từ đằng xa có một nam nhân có nhan sắc vô cùng đẹp trai đang đi đến phía này. Người phụ nữ nào ai nhìn thấy anh cũng không thể cưỡng lại được, không nhịn được lại dán chặt con mắt lên hai người đàn ông
Người đàn ông mặc trên người bộ âu phũ không thể che đi được sự lịch lãm và khí chất vương giả trên người, dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng khiến người khác ai nấy đều e dè. Vài người không nhịn được lại dán chặt con mắt của mình lên người anh. Anh ta chính là tổng tài của La Thị, là tập đoàn có tiếng đứng đầu Châu Á này. Ai mà không biết đến anh cơ chứ? Hôm nay anh đến đây không phải chỉ một mình
Đi bên cạnh anh là một người đàn ông có nhan sắc không thể nói là bình thường cũng không thể nói rằng quá tuyệt mĩ giống anh. Nói cho cùng, cô thấy anh ta cũng chỉ đẹp tám mươi phần trăm của anh mà thôi
Nhưng mà người đàn ông này khác so hoàn toàn với vị La Tổng kia. Nếu như La Tổng mang dáng vẻ băng lãnh, kiêu ngạo thì người đàn ông kia chính là phong lưu, dễ gần!...anh ta chính là bạn thân của La Tổng, Kim Jisoo
Lí do hai người họ đến đây gây "náo loạn" ở quán bar này chính là gặp vài người bạn của mình
Ở không lâu lắm thì anh cùng Kim Jisoo về, vì vốn bản thân không gần nữ sắc nên bên cạnh vốn không có một người phụ nữ nào, đến ngay cả thư ký cũng là nam
Mọi người đôi lúc còn nghĩ rằng anh có vấn đề vì giới tính khi nghe biết tin anh không thích phụ nữ mà chỉ...thích đàn ông=)) mẹ của anh thậm chí còn nghĩ con trai mình thích đàn ông thật nên đã nhanh chóng tìm cho anh một cô vợ
Năm nay cũng đã ba mươi tuổi nhưng anh vẫn còn độc thân*trai còn zin=))*. Một mối tình vốn vẫn chưa có. Anh đây là người đàn ông hoàn hảo, là người chồng mơ ước của các chị em phụ nữ. Vừa đẹp trai lại còn tài giỏi, giàu có hơn ai nhưng lại dính tin đồn rằng mình thích đàn ông..
*coi tức không=)))*
---------
-Hết chap 2

La Phu Nhân Em Trốn Không Thoát [LiChaeng] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ