« CHƯƠNG 5: HIỂU LẦM »

1.3K 122 17
                                    


=====================

" Choang "

Tư Truy vừa nghe thấy âm thanh phát ra trong lòng thoát hiện một cảm giác bất an, y nhanh chóng quay người trở lại phòng. Vừa mở cửa ra, lồng ngực Tư Truy như nhói lên, Kim Lăng một tay đang che miệng ho ra một ngụm máu tươi, cậu liếc nhìn y rồi từ từ nghiêng người ngã xuống. Tư Truy lo lắng chạy đến đỡ lấy, nhanh tay bế cậu lên giường:

- Kim Lăng .... Kim Lăng .... Ngươi làm sao vậy ? ...mau truyền thái y....Kim Lăng....

- Vâng.

Đông Phong chạy ra ngoài gọi thái y. Tư Truy ngay lập tức điểm vào huyệt đạo của Kim Lăng ngăn chặn độc dược lan ra khắp cơ thể. Một lúc sau thái y đến, gã ngồi bắt mạch cho Kim Lăng, Lam Tư Truy liền hỏi:

- Thế nào ?

Gã đứng lên: - Bẩm Vương Gia, tuy rằng chất độc được ngăn chặn kịp thời nhưng độc dược đã ngấm một phần vào cơ thể hiện tại chỉ có thể uống thuốc mới loại trừ hoàn toàn. Tuy nhiên thể trạng của Vương phi bây giờ vô cùng suy yếu e rằng phải mất hai ba ngày nữa mới có thể tỉnh dậy. Hạ thần sẽ kê thêm vài phương thuốc giúp cho Vương phi bồi bổ sức khỏe.

Lam Tư Truy gật đầu: - Ừm, ta biết rồi. Chuyện Vương phi bị trúng độc vẫn mong ngươi giữ kín giúp ta.

Thái Y cúi đầu: - Vâng

Lam Tư Truy ra hiệu cho gia nô: -Tiễn Thái Y.

- Hạ thần cáo lui.

Thái Y vừa bước ra khỏi, Tư Truy liền hỏi: - Đông Phong, thế nào ?

Đông Phong đáp: - Bẩm Vương Gia, độc ở trong Phỉ thúy lung linh trấp.

( Phỉ thúy lung linh trấp: Nói cho sang vậy chứ nó là canh củ cải thui à )

Lam Tư Truy đưa mắt nhìn bàn ăn khẽ nhíu mày: - Chuyện này là nhằm thẳng vào bổn vương.

Phỉ thúy lung linh trấp - loại canh mà Tư Truy thích ăn nhất, hạ độc vào món canh này chính là nhắm đến y. Tuy nhiên nếu Tư Truy y bị trúng độc, người có hoài nghi nhiều nhất sẽ là Kim Lăng tuy nhiên bây giờ cậu mới là kẻ bị trúng độc. Hơn nữa Kim Lăng làm sao biết y thích ăn thứ gì. Vậy rốt cuộc là ai ? Là ai đang muốn hãm hại y ?

×××××/ Ở một nơi nào đó /×××××

Dưới ánh hoàng hôn thơ mộng, Nhiếp Hoài Tang đang lôi Cảnh Nghi ra bên cạnh bờ hồ:

- Nhiếp Hoài Tang !!! Ta nói là buông ta ra, ngươi đang lôi ta đi đâu ?!

Nhiếp Hoài Tang bỗng nhiên đứng lại làm Cảnh Nghi đập mặt vào lưng gã:

- A.....Sao tự nhiên ngươi lại đứng lại ??_Hắn vừa xoa xoa cái mũi vừa tỏ vẻ bực bội.

Nhiếp Hoài Tang quay lại ôm lấy hắn: - A Nghi lúc nãy phản đối như vậy....có phải là không muốn gả cho ta ?

- Ai nói sẽ gả cho ngươi ?? Ta là Vương Gia, người phải gả đi là ngươi mới đúng....ưm...

Không đợi Cảnh Nghi nói tiếp, Nhiếp Hoài Tang đã chặn môi hắn bằng một nụ hôn. Lam Cảnh Nghi giãy dụa muốn đẩy gã ra nhưng vòng tay của Nhiếp Hoài Tang đã ôm chặt lấy hắn. Gã nhân lúc Cảnh Nghi chưa kịp khép miệng luồn lưỡi vào bên trong hắn hút hết mật ngọt đến lúc hắn không còn đủ dưỡng khí nữa mới luyến tiếc mà rời đi. Lam Cảnh Nghi tựa vào người của Nhiếp Hoài Tang mà thở dốc. Hắn vô lực đánh vào người gã như đang oán trách.

•|| « Truy Lăng »« Bạch Liên Quốc Sủng Phi » ||•Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ