« CHƯƠNG 9: TRẢ ƠN » H !!! »

2.3K 141 63
                                    

Như đã hứa, chương này sẽ có H, ai kị thì phiền bỏ qua. Còn ai mà dám gạch đá vì làm ô uế sự trong sáng của độc giả thì tông lào không trượt phát lào nhoé ♪~('ε` )! Ta cảnh báo rùi đó.

=================

Tư Truy đi theo tên hạ nô tiến đến phòng của Lý Kiêu Nhiên. Cánh cửa vừa mở ra, vật nhỏ bên dưới của Tư Truy liền ngóc đầu dậy, trước mắt là hình ảnh Kim Lăng một thân nội y trắng muốt hai tay bị trói lên đầu giường, hai mắt bịt lại bằng một sợi vải màu đen. Tư Truy tiến lại gần dùng Bạch Vân cắt đứt sợi dây trói rồi tra kiếm trở lại vào vỏ. Kim Lăng được cắt bỏ dây trói đưa tay toan kéo chiếc khăn mắt xuống thì bị Tư Truy một tay đỡ ngang lưng, một tay luồn qua hai đầu gối trọn vẹn bế lên. Cậu theo phản xạ, hai tay vòng qua cổ y ôm lấy. Tư Truy chất giọng ôn nhu:

- A Lăng, ngươi nói xem, nếu lần này bổn vương đến trễ thì hắn sẽ làm gì ngươi ?

Kim Lăng bực tức: - Hứ, ai thèm ngươi cứu chứ, ngươi không đến bổn công tử cũng tự có cách.

Tư Truy nghe cậu nói liền cảm thấy có chút buồn cười, cất lời trêu chọc:

- Vậy Vương phi đây là được cứu rồi không muốn trả ơn sao ? Có phải là muốn cùng hắn qua đêm không ?

Tư Truy bước chân đến gian phòng được chuẩn bị cho khách quý, cánh cửa đã được mở sẵn, bên trong là hai hạ nô đang mau chóng dọn dẹp cho xong. Vừa thấy Tư Truy bước đến cửa, bọn chúng liền hành lễ đoạn Tư Truy khẽ gật đầu nhỏ nhẹ khai ngôn:

- Vương phi cảm thấy mệt rồi, các ngươi ra ngoài đi, đừng để người khác lại gần làm phiền vương phi nghỉ ngơi.

Hai tên hạ nô dạ dạ vâng vâng rồi cũng nhanh chóng lui ra. Kim Lăng hai tai đã ngượng chín một mảng vì lời lời nói lúc nãy của Tư Truy lại cộng thêm tư thế hiện tại bị người khác nhìn thấy, cậu úp toàn bộ khuôn mặt vào lồng ngực của y, cánh cửa khép lại một lúc, bấy giờ Kim Lăng mới lí nhí cất giọng:

- Cảm...ơn ngươi. Mau thả ta xuống.

Tư Truy khẽ lắc đầu y bước đến nhẹ nhàng đặt Kim Lăng ngồi trên giường, cậu được trả tự do cũng không chần chừ mà gỡ khăn che mắt xuống. Nhưng Tư Truy nào để cậu dễ dàng như vậy, Kim Lăng chưa kịp chạm đến, đôi bàn tay nhỏ nhắn đã bị áp chế bởi một bàn tay khác, Tư Truy nhanh như cắt tháo mạt ngạch đem xuống trói chặt hai tay của cậu lại. Trong lúc Kim Lăng còn chưa kịp định hình được chuyện gì, đôi môi anh đào đã bị chặn lại, đầu lưỡi Tư Truy nhanh nhạy luồn vào khuôn miệng ái nhân quấn lấy chiếc lưỡi e ấp một trận trêu đùa. Kim Lăng dùng hết sức giãy dụa nhưng bàn tay của Tư Truy qua lớp vải y phục chạm đến từng nơi trên cơ thể đều khiến cậu run nhẹ. Nụ hôn vừa dứt ra cũng là lúc trên người Kim Lăng không còn một mảnh vải che thân. Hai mắt không thấy gì khiến cho các giác quan còn lại của cậu trở nên vô cùng nhạy cảm, Kim Lăng ngửi được một mùi đàn hương dịu nhẹ từ người của Tư Truy. Thực ra trước đây cậu cũng đã từng ngửi thấy nhưng căn bản là không để ý đến, bây giờ với tình trạng hiện tại lại khiến cho Kim Lăng vài phần cảm thấy dễ chịu. Tư Truy khẽ thì thầm bên tai ái nhân:

•|| « Truy Lăng »« Bạch Liên Quốc Sủng Phi » ||•Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ