h

473 37 23
                                    

Lúc Erza tỉnh dậy là đã hơn 9 giờ sáng, mặt trời lên cao gần tới đỉnh đầu và những tia nắng đầu ngày hãy còn dịu nhẹ

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Lúc Erza tỉnh dậy là đã hơn 9 giờ sáng, mặt trời lên cao gần tới đỉnh đầu và những tia nắng đầu ngày hãy còn dịu nhẹ. Em khẽ ngáp một hơi, muốn vươn vai một cái nhưng nhận ra bản thân đã mệt mỏi đến chẳng còn sức lực nữa. Cơn đau đầu chợt thoáng qua, nhói lên rồi lại biến mất. Thế nhưng chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi như thế, Erza choáng người, rồi lập tức nhớ ra mọi chuyện xảy ra tối hôm qua là như thế nào.

Người ta thường giữ trong mình cái suy nghĩ rằng người say thường không nhớ gì cả. Và thứ chất cồn kia là thần dược để cho một con người ưu sầu có thể tạm thời cởi bỏ lớp vỏ được dệt từ bi thương. Nhưng Erza không như vậy, em càng say, lại càng tỉnh, càng nhớ và cảm nhận rõ hơn hết sự cô đơn của mình. Và cứ quẩn quanh như thế, cứ uống như thế cho đến khi say đi mất, mệt mỏi mà thiếp đi.

Rũ rượi ngồi dậy, đặt chân xuống đất và hai tay chống lên giường, tự tưởng tượng ra vẻ mặt nực cười say xỉn của bản thân mà Erza không khỏi thở dài chán nản. Em tự trách bản thân tại sao lại uống say đến thế. Uống say để rồi được cái gì. Sau đó liền cảm thấy ngờ ngợ khi không thể nhớ được hôm qua bằng cách nào mình có thể trở về nhà.

Trầm tư một hồi cũng chẳng thể nào nhớ ra được, Erza dời tầm mắt, nhìn vào chiếc đồng hồ báo thức được đặt trên đầu giường. Vừa lúc đó liền nhìn thấy một tờ giấy note màu hồng hình trái tim được dán ngay cạnh.

"Erza à, hôm qua em uống say lắm luôn đó, hư ghê, nhưng không sao, anh đã kịp thời mang em về nhà và nhốt em lại rồi nên chẳng sao cả.

Anh có nấu cho em canh giải rượu, công thức học lỏm trên mạng, có không ngon hay quá nồng cũng phải uống cho hết đấy nhé, dù gì anh nấu rất cực, không có công lao cũng có khổ lao. Lời bác sĩ dặn, không được cãi đâu đấy.

Còn nữa, nhớ ăn sáng cho đầy đủ, không được bỏ bữa kẻo đau bao tử. Đây cũng là lời bác sĩ dặn em luôn. Nếu cảm thấy mệt quá thì ngủ một giấc tới chiều luôn đi nhé, ai bảo em hôm qua uống say quá làm gì. À quên nữa, chiều nay anh có thể tăng ca tới khuya lận, em khỏi cần chờ cửa, nhé.

P/s 사랑해"

Erza chăm chú đọc tờ giấy note, trên môi vô thức nở nụ cười tươi nhất mà em có thể. Đây có phải là quan tâm không? Em tự hỏi, rồi cũng ngấm ngầm đưa ra cho mình một câu trả lời. Rồi âm thầm cảm nhận niềm hạnh phúc giản đơn, nhỏ bé trào dâng trong cõi lòng, Erza lơ đãng đến nỗi đọc đi đọc lại tờ giấy cả chục lần mà vẫn chẳng dừng lại.

jerza / you don't love meNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ