Phần một: Tình cờ gặp gỡ _ Ngày thứ nhất _ 3

151 5 0
                                    

3. Thông điệp

Khi nỗi đau là điều chúng ta biết rõ nhất,

Từ chối nó là một thử thách.

Michela MARZANO

Boston
Khu Beacon Hill 
20 giờ


- Mẹ Jihyun sẽ không quay về nữa hả omma? SeMi hỏi trong lúc cài cúc pyjama.

- Không, mẹ sẽ không bao giờ quay về nữa, JiYeon nói rồi ôm con gái vào lòng.

- Không phải thế, cô nhóc kêu lên giọng run rẩy.

- Đúng chứ con, là vậy đó. Đôi khi cuộc sống là như vậy, cô đáp cụt lủn rồi nhấc bổng con bé đặt lên giường.


Căn phòng nhỏ ở tầng áp mái luôn ấm áp và thân thiện, và nó tránh những tông màu sặc sỡ hoặc nhợt nhạt mà người ta thường thấy trong phòng dành cho trẻ. Khi JiYeon và Jihyun sửa lại ngôi nhà, họ đã tìm cách khôi phục dấu ấn nguyên thủy cho mỗi căn phòng. Đố với căn phòng này, họ đã phá bỏ một vách ngăn, cạo sạch và đánh xi sàn gỗ cũ để trả lại cho nó vẻ hào nhoáng xưa kia, rồi vác về những món đồ gỗ cùng thời: giường gỗ mộc, tủ com mốt sơn trắng, ghế bành bọc vải gai dầu, ngựa bập bênh, hòm bằng đồng thau kết hợp da để đựng đồ chơi.


JiYeon vuốt má SeMi và nhìn con bé bằng ánh mắt mà cô hy vọng là khiến con yên lòng.


- Con có muốn mma đọc cho con nghe một câu chuyện không, con yêu?
Con bé buồn bã lắc đầu, mắt nhìn xuống.

- Không ạ, con ổn mà.

Cô nhăn mặt. Từ vài tuần nay,cô cảm thấy con gái hết sức buồn nản, như thể cô đã truyền cho con bé nỗi trầm cảm của riêng cô, và điều này khiến cô thấy mình có lỗi. Trước mặt con bé, cô vẫn tìm cách che giấu nỗi đau đớn và lo lắng của mình đấy chứ, nhưng nỗ lực đó không thành công: trẻ con có giác quan thứ sáu để phát hiện ra loại chuyện kiểu này. JiYeon có cố lý giải cũng vô ích, cô vẫn bị giằng xé bởi một nỗi lo: nỗi sợ phi lý sẽ mất đi đứa con gái sau khi mất đi người ấy. Từ khi Jihyun mất, cô vẫn một mực tin rằng nguy hiểm hiện hữu khắp nơi và nỗi lo sợ này đã dẫn cô đến chỗ bảo bọc SeMi quá mức khiến con bé nghẹt thở và mất lòng tin vào chính mình.


Sự thực là cô đã trở thành một bà mẹ lỗi thời. Trong những tuần đầu tiên, cô từng cảm thấy bất ổn khi đối diện với thái độ hầu như thờ ơ của SeMi. Quãng thời gian đó, con bé dường như chưa thấm thía nỗi đau, như thể nó không thực sự hiểu rằng mẹ Jiyun của nó đã qua đời. Tuy nhiên, khi ở bệnh viện, bác sĩ tâm lý theo dõi con bé đã giải thích cho Jiyeon biết cách cư xử đó không có gì bất thường. Để tự vệ, một vài đứa trẻ cố ý giữ khoảng cách với một sự kiện gây sang chấn tinh thần, trong lúc chờ đợi một cách vô thức thời điểm cảm thấy vững vàng hơn để có thể đối diện với sự kiện đó.


Những câu hỏi về cái chết đã tới muộn hơn. Trong vòng vài tháng, Jiyeon đã đối diện bằng cách vận dụng những lời khuyên của bác sĩ tâm lý, những tập truyện tranh và lối nói ẩn dụ. Nhưng từ đó trở đi, những câu hỏi của SeMi trở nên cụ thể hơn, nhấn chìm mẹ con bé trong nỗi bối rối và đẩy cô vào những phòng tuyến của riêng cô. Một bé gái bốn tuổi rưỡi hình dung thế nào về cái chết? cô không biết phải sử dụng từ ngữ kiểu nào vì không chắc ở độ tuổi đó con bé có thể hiểu hết. Nữ bác sĩ tâm lý khuyên cô đừng lo lắng, giải thích cho cô hiểu rằng khi lớn lên SeMi sẽ ý thức rõ hơn về việc mẹ mất đi là vĩnh viễn. Theo cô, những câu hỏi con bé đặt ra là hoàn toàn bình thường. Chúng cho phép con bé bước ra khỏi sự thinh lặng, tránh được những điều cấm kỵ, và đến giới hạn sẽ giải thoát con bé khỏi nỗi sợ.

[LONGFIC][COLLECT] NGÀY MAI - JISICNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ